Chương trước
Chương sau
Lục Lãnh Phong cười, ôm cô từ trên thảm tiến vào trong lều.

Sáng ngày hôm sau bà cụ gọi điện thoại tới, bảo bọn họ về nhà.

Hy Nguyệt đoán rằng là chuyện có liên quan tới Lục Vinh Hàn.

“Bà nội là muốn chúng ta về nhà bàn chuyện của bố, anh nên

suy nghĩ thật kỹ. Anh là người nắm quyền, chuyện này do anh

định đoạt”

Lục Lãnh Phong không trả lời, môi mỏng căng lên thành một

đường thẳng, nhìn vô cùng nghiêm túc.

Về đến nhà, bọn nhỏ chạy về phía bà cụ.

“Bà cụ, ngày hôm qua bọn cháu chơi đùa vô cùng vui vẻ” “Lát

nữa nói cho cụ nghe các cháu đã chơi những gì nhé.” Bà cụ

cười nói.

“Được ạ” Kiến Dao gật đầu.

Vú em dẫn bọn họ đi lên lầu.

Bà cụ gọi những người khác vào trong phòng họp.

“Bố các cháu đã tách ra với Tư Mã Ngọc Như, bây giờ cũng

không còn nhiều tuổi nữa, cần người chăm sóc, luôn để thằng

bé ở bên ngoài, bà cũng lo lắng”

Hy Nguyệt nói theo lời bà ấy: “Bà là muốn bố trở về nhà ở đúng

không ạ?”

Bà cụ gật đầu nói: “Mẹ các cháu đã đồng ý, bà muốn hỏi một

chút ý của các cháu”

“Cháu không có ý kiến, bố đã lớn tuổi, nên ở nhà hưởng thụ

sum vầy với gia đình” Hy Nguyệt nói.

Lục Lãnh Phong nhíu mày: “Trở về thì được, ở biệt thự bên

cạnh, không có quy củ, nhà họ Lục không phải là nơi nói đến là

đến, nói đi thì có thể đi. Không cẩn thận ngày nào đó ông ta hối

hận, lại muốn rời đi”

Biệt thự bên cạnh là nơi dành cho khách, Lãnh Phong đây là coi

bố mình thành khách.

Bà cụ thở dài một hơi: “Tục ngữ nói rất đúng, biết sai có thể sửa

là chuyện rất tốt, cháu cũng có thể cho bố cháu một cơ hội nữa”

“Bà nội, cháu biết mình nên làm thế nào” Lục Lãnh Phong trầm

thấp nói, trong lòng có bóng ma, không phải có thể xua tan bất

cứ lúc nào.

Từ trong phòng họp đi ra, Y Hạo Phong đang ôm bánh trôi, ở

trong phòng khách đút sữa.

“Tên nhóc này càng ngày càng ăn nhiều”

“Con cảm thấy thằng bé trưởng thành sẽ thành đứa bé hay ăn”

Hy Nguyệt vô cùng cưng chiều nhìn con trai. “Trước đây Lãnh

Phong cũng rất thích ăn, thằng bé thích ăn bánh thịt với trứng,

mỗi ngày mẹ đều làm một cái cho thăng bé” Y Hạo Phong cười

hì hì nói.

Trên thế giới này chỉ có mẹ là yêu con nhất, cho dù xảy ra

chuyện gì đều không vứt bỏ con mình, đương nhiên có một số

người là ngoại lệ.

Bố thì khác, có vợ mới là biến thành con ghẻ.

Đứa bé uống sữa xong, Hy Nguyệt ôm lấy đứa bé.

“Bánh trôi nhỏ đáng yêu của mẹ, hai ngày không gặp, mẹ có chút

nhớ con rồi”

Tư Mã Ngọc Thanh dẫn theo Kiến Dao và Kiến Diệp chạy xuống.

Kiến Dao hôn lên gương mặt hồng hào của em trai một cái:

“Bánh trôi, em lại lớn hơn một chút cùng chơi đùa với bọn chị, chị

dẫn em cùng chơi baby, có được không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.