Chương trước
Chương sau
Ông ấy nở nụ cười: “Đứa nhóc này thông minh y như Lãnh

Phong, đứa bé biết tôi rồi”

“Con có Lãnh Phong đương nhiên đều thông minh, hổ phụ sinh

hổ tử mà” Y Hạo Phong cười mà như không cười nói.

Lục Vinh Hàn mấp máy môi: “Chuyện đó... Tối nay có một buổi

nhạc hội không tệ, tôi muốn dẫn mẹ đi xem cùng, thuận tiện mua

thêm một vé cho bà, tôi biết bà thích nghe nhạc kịch”

Y Hạo Phong xua tay nói: “Tôi muốn ở nhà trông đứa bé, sẽ

không đi, ông dẫn mẹ đi đi”

Bà cụ liếc mắt nhìn con trai với hàm ý sâu xa: “Tối hôm nay mẹ

phải làm châm cứu, sẽ không đi, hai đứa các con đi đi, đứa bé

để mẹ trông cho”

Y Hạo Phong mấp máy môi, muốn từ chối nhưng không nói nên

lời.

Trái tim của Lục Vinh Hàn như bị kẹt ở cổ họng, e sợ bà ấy

không đi, thấy bà ấy không nói chuyện thì an tâm: “Vậy thì buổi

tối tôi tới đón b: “Buổi tối ăn cơm ở nhà đi, ăn cơm xong lại cùng

nhau đi” Bà cụ Lục nói.

“Dạ” Lục Vinh Hàn gật đầu, trên mặt có chút vui mừng. Lục Vinh

Hàn trở lại công ty, Tư Mã Ngọc Như đã đợi từ lâu.

“Hôm nay tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, cô không có chuyện

gì thì đừng ở nơi này nữa” Ông ấy lạnh nhạt nói.

Tư Mã Ngọc Như xông tới ôm lấy ông ấy: “Vinh Hàn, em sai rồi,

anh đừng không để ý tới em, chúng ta bắt đầu lại lần nữa có

được không? Thực ra mọi chuyện mà em làm đều là vì sợ mất

đi anh, ở trong lòng em, không có bất cứ người nào bất cứ

chuyện gì quan trọng hơn anh, em yêu anh mà”

Lục Vinh Hàn kéo tay cô ta ra: “Ngọc Như, tôi từng đồng ý chăm

sóc cô cả đời, tôi sẽ làm được, tôi sẽ cho cô cơm áo không lo

lúc tuổi già. Nhưng quan hệ giữa chúng ta chỉ có thể dừng ở

đây. Ở bên cạnh tôi mấy năm nay, cô bị lạc chính mình, rời khỏi

tôi, mới có thể khiến cô biến trở về mình chân chính”

Tư Mã Ngọc Như khóc rống lên: “Em đã lớn tuổi như vậy, anh

muốn em sống một mình thế nào đây? Con gái của em không

tiếp nhận em, con trai cũng không thích em, anh lại vứt bỏ em,

em chỉ có thể đi tìm chết rồi”

“Chỉ cần cô nguyện ý hối cải, Sênh Hạ vẫn sẽ tha thứ cho cô”

Lục Vinh Hàn cúi đầu, lộ ra chút tự giểu: “Cô nói xem một người

làm ông nội như tôi, còn học người trẻ tuổi bỏ trốn, ngốc tới mức

nào”

Tư Mã Ngọc Như run lẩy bẩy: “Em không muốn tranh giành với

Hy Nguyệt, em chỉ nuốt không trôi cục tức này, nếu không phải

cô ta hại em, sao em có thể bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài?”

“Không có bất cứ người nào làm hại cô, là cô tự mình hại mình.

Tôi vốn cho rằng dẫn theo cô rời đi, đã không còn Hạo Phong, thì

có thể cùng cô sống cuộc sống chỉ có hai người, nhưng bây giờ

tôi mới biết được, cô không phải muốn những thứ này” Lục Vinh

Hàn trầm giọng nói.

“Em không cần gì cả, em chỉ cần anh, chỉ cần mình anh là đủ rồi.

Em cũng sẽ không tranh giành với bất cứ người nào nữa, cũng

không cướp đoạt với bất cứ người nào, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà

làm vợ hiền mẹ đảm, cùng anh chăm sóc Ngọc Thanh, có được

không?” Tư Mã Ngọc Như khóc lóc nước mắt nước mũi chảy đầy.

“Rất xin lỗi, tôi muốn về nhà rồi. Mẹ đã lớn tuổi, tôi làm đứa con

cả nên ở bên cạnh hầu hạ bà ấy. Bọn nhỏ còn nhỏ, Lãnh Phong

và Hy Nguyệt bận rộn làm việc, chỉ có Hạo Phong và vú em,

không thể chăm sóc được. Tôi làm ông nội, cũng có thể ở bên

cạnh giúp đỡ. Còn có Lãnh Phong, đối với thằng bé, tôi không

làm tròn trách nhiệm của một người bố, tôi muốn vào lúc mình

còn sống, bồi thường cho thằng bé thật tốt, còn có...” Ông ấy

nghẹn ngào.

Còn có Y Hạo Phong, đời này người ông ấy nợ nhiều nhất chính là

bà ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.