Con người có thể có dã tâm, nhưng không thể tham lam, đừng
luôn vọng tưởng đoạt những thứ vốn không thuộc Về mình.
Bảo vệ những thứ mình có thể đạt được mới là quan trọng nhất.
Lúc này Y Hạo Phong đã về tới Lục Lam, bà ấy không ngờ tới
Lục Vinh Hàn sẽ tới.
Ông ấy đến thăm bà cụ.
“Mẹ, đây là bánh ngọt ở Phúc Ký, con biết mẹ thích ăn bánh
ngọt ở đó nhất”
Bà cụ cười nói: “Không chỉ có mẹ thích ăn, Hạo Phong cũng
thích ăn”
“Vậy thì cùng ăn đi ạ” Lục Vinh Hàn nói xong, nhẹ nhàng liếc
mắt nhìn Y Hạo Phong một cái.
Y Hạo Phong mở miệng nói: “Con đi lên lầu xem đứa bé trước."
Vú em đang cho đứa bé uống sữa, sau khi uống xong, Y Hạo
Phong võ nấc cho đứa bé, ôm đứa bé đi xuống. “Bánh trôi lại dài
hơn, nặng hơn rồi. Đứa nhỏ này giống hệt Lãnh Phong trước
đây, rất ít khi khóc, chỉ thích cười” Vậy mà Lục Vinh Hàn không
biết lúc con trai thích cười sẽ như thế nào, nếu cứ tiếp tục như
vậy, ông ấy sẽ bỏ lỡ thời điểm cháu nội thích cười.
“Để tôi ôm cục cưng một lát” Ông ấy vươn tay tới.
Y Hạo Phong thật cẩn thận giao đứa bé cho ông ấy.
Đứa bé mở to mắt tò mò nhìn ông ấy, ánh mắt xa lạ, không biết
ông ấy là ông nội.
“Bánh trôi, ông là ông nội” Lục Vinh Hàn nhẹ giọng nói. Nếu nói
ông ấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3351513/chuong-2224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.