Chương trước
Chương sau
Con người có thể có dã tâm, nhưng không thể tham lam, đừng

luôn vọng tưởng đoạt những thứ vốn không thuộc Về mình.

Bảo vệ những thứ mình có thể đạt được mới là quan trọng nhất.

Lúc này Y Hạo Phong đã về tới Lục Lam, bà ấy không ngờ tới

Lục Vinh Hàn sẽ tới.

Ông ấy đến thăm bà cụ.

“Mẹ, đây là bánh ngọt ở Phúc Ký, con biết mẹ thích ăn bánh

ngọt ở đó nhất”

Bà cụ cười nói: “Không chỉ có mẹ thích ăn, Hạo Phong cũng

thích ăn”

“Vậy thì cùng ăn đi ạ” Lục Vinh Hàn nói xong, nhẹ nhàng liếc

mắt nhìn Y Hạo Phong một cái.

Y Hạo Phong mở miệng nói: “Con đi lên lầu xem đứa bé trước."

Vú em đang cho đứa bé uống sữa, sau khi uống xong, Y Hạo

Phong võ nấc cho đứa bé, ôm đứa bé đi xuống. “Bánh trôi lại dài

hơn, nặng hơn rồi. Đứa nhỏ này giống hệt Lãnh Phong trước

đây, rất ít khi khóc, chỉ thích cười” Vậy mà Lục Vinh Hàn không

biết lúc con trai thích cười sẽ như thế nào, nếu cứ tiếp tục như

vậy, ông ấy sẽ bỏ lỡ thời điểm cháu nội thích cười.

“Để tôi ôm cục cưng một lát” Ông ấy vươn tay tới.

Y Hạo Phong thật cẩn thận giao đứa bé cho ông ấy.

Đứa bé mở to mắt tò mò nhìn ông ấy, ánh mắt xa lạ, không biết

ông ấy là ông nội.

“Bánh trôi, ông là ông nội” Lục Vinh Hàn nhẹ giọng nói. Nếu nói

ông ấy không cảm thấy cô đơn, đó là giả, mỗi ngày trở về đóng

cửa lại, sẽ cảm thấy cả thế giới chỉ còn mình ông ấy.

Cho dù lúc Tư Mã Ngọc Như còn ở nhà, cũng không thể bổ

sung vào phần cô độc này.

Ông ấy thích mỗi ngày tỉnh dậy vào buổi sáng sẽ tới vườn hoa,

vừa uống trà ăn bữa sáng, vừa nhìn mẹ và Y Hạo Phong luyện

Thái Cực. Thích ăn cơm tối xong, cùng Y. Hạo Phong đẩy cháu

nội tản bộ trong vườn hoa, thích từ công ty trở về cùng chơi cờ

vây với đám nhóc, thích vừa dùng trà vừa đàm luận với Lục

Lãnh Phong mọi chuyện xảy ra trong giới tài chính.

Mọi chuyện đều tốt hơn người phụ nữ Tư Mã Ngọc Như kia

nhiều.

Ông ấy đã già, không còn là kẻ ngố ngáo có được tình yêu là có

được cả thế giới. Ông ấy muốn hưởng thụ cuộc sống vui vẻ bên

cạnh vợ con và các cháu, mà không phải cái gọi là thế giới lãng

mạn của hai người.

Sao bà cụ có thể không nhìn ra được tâm tư của con trai? Không

ai hiểu con bằng mẹ.

Bà ấy biết một ngày nào đó con mình sẽ hối hận.

Nhưng mà dựa theo tính cách của ông ấy, không đến tường nam

không quay đầu. Chỉ có để ông ấy ra ngoài, để ông ấy va mạnh

vào bức tường, mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.

Bánh trôi bì bõm hai tiếng, giống như đang đáp lại ông ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.