Chương trước
Chương sau
“Cháu chỉ có chút lo lắng, nhỡ đâu sau này cậu sinh ra một em

gái nhỏ, nhỏ hơn cháu rất nhiều tuổi, nhưng vẫn cứ muốn gả

cho cháu thì làm sao bây giờ?” Hứa Kiến Quân chớp mắt nhìn

anh ta, vẻ mặt ưu thương.

Anh ta ngổn ngang trong gió: “Vậy không gả cho cháu, gả cho

Kiến Diệp được chưa?”

“Nhỡ đâu em ấy thích loại hình chú già như cháu thì sao? Cho

dù Kiến Diệp trưởng thành như thế nào, đều không có khả năng

thành thục hơn cháu nha” Hứa Kiến Quân nhếch miệng, cười

mà như không cười.

Tân Như Thông dở khóc dở cười, cảm thấy có một loạt quạ đen

bay qua.

“Tên nhóc, cháu đây gọi là buồn lo vô cớ, vẫn nên ngoan ngoãn

ăn nho đi, chuyện sau này đợi sau này hãy nói.”

Cố Nhược Đồng che miệng, ở bên cạnh không ngừng cười

khanh khách, cô ấy rất thích Kiến Quân, đứa bé thông minh

đáng yêu như vậy, nên sinh ra một đứa.

Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong ngồi ở phía xa, nghe thấy rõ

những lời tên nhóc kia nói.

Lục Lãnh Phong đỡ trán: “Tên nhóc này, có phải học xong toàn

bộ lời ngon tiếng ngọt của tên Hứa Nhã Thanh kia hay không?”

Hy Nguyệt cười, con trai thực sự rất giống Hứa Nhã Thanh, hoạt

bát thích cười, giống như ánh mặt trời ấm áp. Nhưng mà nếu

không có những bóng mờ thời thơ ấu, vô ưu vô lo lớn lên, có lẽ

Lục Lãnh Phong cũng sẽ như vậy.

“Anh không phát hiện thằng bé là phiên bản khác của anh sao?

Anh không phải trời sinh đã lạnh lùng nha”

Khóe miệng Lục Lãnh Phong hơi nhếch lên: “Như vậy rất tốt,

con của anh nên như vậy”

Sau khi mặt trời lên cao, Hy Nguyệt bắt đầu chuẩn bị cơm trưa,

Cố Nhược Đồng ở bên cạnh giúp đỡ.

Giữa trưa ăn đồ chín, buổi chiều ăn đồ nướng.

Hy Nguyệt mang theo bánh mì, thịt vịt, thịt bò kho, rau dưa

salad...

Cố Nhược Đồng cũng mang theo bánh tart hoa quả và bánh

nướng chảo.

Bọn nhỏ thích ăn thịt vịt cô làm.

Hai túi sữa nhỏ thích ăn thịt băm và khoai tây mềm.

Tư Mã Ngọc Thanh đã sớm đói bụng, gắp một miếng thịt vịt nhét

vào miệng.

“Ăn ngon thật, đối với em mà nói chuyện hạnh phúc nhất chính là

có thể ăn thịt vịt do chị gái xinh đẹp làm”

“Tục ngữ nói đúng, biết đủ thì vui. Trên thế giới này người dễ

dàng thỏa mãn nhất chính là người vui vẻ nhất. Mà người bất

hạnh nhất chính là người làm thế nào cũng không chiếm được

thỏa mãn” Hy Nguyệt cười khẽ nói. Lục Sênh Hạ cảm khái ở trong

lòng.

Nếu mẹ có thể hiểu được điểm này, thì đã không rơi vào. kết cục

như vậy. Tuy cô ta chỉ là vợ bé, nhưng đã chiếm lấy cả trái tim

của bố, cô ta hưởng thụ hoàn toàn là đãi ngộ của vợ chính thức.

Nhưng mà cô ta không hiếm lạ trái tim của bố, mà là tập đoàn tài

chính Lục Thị ở sau lưng ông ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.