“Cháu chỉ có chút lo lắng, nhỡ đâu sau này cậu sinh ra một em
gái nhỏ, nhỏ hơn cháu rất nhiều tuổi, nhưng vẫn cứ muốn gả
cho cháu thì làm sao bây giờ?” Hứa Kiến Quân chớp mắt nhìn
anh ta, vẻ mặt ưu thương.
Anh ta ngổn ngang trong gió: “Vậy không gả cho cháu, gả cho
Kiến Diệp được chưa?”
“Nhỡ đâu em ấy thích loại hình chú già như cháu thì sao? Cho
dù Kiến Diệp trưởng thành như thế nào, đều không có khả năng
thành thục hơn cháu nha” Hứa Kiến Quân nhếch miệng, cười
mà như không cười.
Tân Như Thông dở khóc dở cười, cảm thấy có một loạt quạ đen
bay qua.
“Tên nhóc, cháu đây gọi là buồn lo vô cớ, vẫn nên ngoan ngoãn
ăn nho đi, chuyện sau này đợi sau này hãy nói.”
Cố Nhược Đồng che miệng, ở bên cạnh không ngừng cười
khanh khách, cô ấy rất thích Kiến Quân, đứa bé thông minh
đáng yêu như vậy, nên sinh ra một đứa.
Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong ngồi ở phía xa, nghe thấy rõ
những lời tên nhóc kia nói.
Lục Lãnh Phong đỡ trán: “Tên nhóc này, có phải học xong toàn
bộ lời ngon tiếng ngọt của tên Hứa Nhã Thanh kia hay không?”
Hy Nguyệt cười, con trai thực sự rất giống Hứa Nhã Thanh, hoạt
bát thích cười, giống như ánh mặt trời ấm áp. Nhưng mà nếu
không có những bóng mờ thời thơ ấu, vô ưu vô lo lớn lên, có lẽ
Lục Lãnh Phong cũng sẽ như vậy.
“Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3351512/chuong-2223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.