Chương trước
Chương sau
Cố Nhược Đồng đỏ mặt, lén liếc mắt nhìn Tân Như Thông một

cái, cẩn thận hỏi: “Có thể không?”

Tân Như Thông nhún vai: “Tùy cô”

Một xưng hô mà thôi, không sao cả”

Cố Nhược Đồng nở nụ cười, đối với cô ấy mà nói, đây không chỉ

là một xưng hô, mà là thay đổi quan hệ, ít nhất Tân Như Thông

nguyện ý coi cô như bạn bè.

Cô ấy cầm lấy di động cùng chụp với Tân Như Thông mấy. bức.

“Không được đăng lên trên mạng” Tân Như Thông dặn dò một

câu, anh ta không muốn bị tung tin đồn linh tinh.

“Em biết” Cố Nhược Đồng gật đầu.

Hy Nguyệt ngồi xuống một tảng đá to, từ nơi này có thể quan sát

cảnh đẹp của thành phố.

Lục Lãnh Phong ngồi xuống bên cạnh c‹ em có thể đổi nghề làm

bà mối được đấy”

“Anh đây là đang khích lệ em sao?” Cô cười, dưới lông mi dày

đậm, lóe lên chút ánh sáng giảo hoạt.

Lục Lãnh Phong véo nhẹ cái mũi của cô: “Theo anh thấy, mối

này của em có thể thành”

Ít nhất Tân Như Thông không ghét Cố Nhược Đồng, trên cơ thể

cô ấy có một chút khí tức tinh thuần tương tự Hy Nguyệt.

Tân Như Thông chắc chăn sẽ lựa chọn loại phụ nữ giống như

Hy Nguyệt, tuyệt đối không tìm người khác hoàn toàn Với CÔ.

Hy Nguyệt cười ha ha, cô cũng nghĩ như vậy: “Tục ngữ nói

đúng, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, em và Nhược

Đồng rất hợp, cho nên em biết Như Thông và cô ấy cũng có thể

hợp”

“Ý của em là Tân Như Thông có phẩm vị như thế nào, em biết

rất rõ sao?” Lục Lãnh Phong cố ý giả bộ không vui nói.

Cô giơ tay lên học bộ dạng của anh, nhẹ nhàng búng trán anh

một cái: “Em cũng biết rất rõ phẩm vị của anh đấy” “Anh có

phẩm vị gì?” Lục Lãnh Phong trêu chọc hỏi ngược lại một câu.

“Cao lớn, rất tinh mắt, cho nên mới nhìn trúng em” Cô mỉm cười.

Lục Lãnh Phong cũng nở nụ cười, cúi đầu hôn lên môi cô một

cái: “Chúng ta chính là ông trời tác hợp, trong ngoài đều thích

hợp”

Tân Như Thông và Cố Nhược Đồng ngồi lên trên đệm, cùng

chơi đùa với bọn trẻ.

Đôi mắt đẹp của Hứa Kiến Quân chớp hai lần: “Hôm nay cháu

học được một bài thơ, đọc cho mọi người nghe có được không?”

“Được ạ” Kiến Dao và Kiến Diệp vui vẻ võ tay.

him Thư cưu cất tiếng kêu quan quan, ở trên côn bãi sông. Người

con gái hiền thục dịu dàng, bậc quân tử mong muốn được sánh

duyên. Rau hạnh mọc so le um tùm, cả bờ trái bờ phải theo dòng

nước chảy. Người con gái hiền thục dịu dàng, ta thức ngủ đều mơ

tưởng đến nàng. Mơ tưởng đến nàng mà không được gặp, thức

ngủ đều mong nhớ. Ôi ! Triền miên! Triền miên! Để ta luôn trằn

trọc trăn trở...

Hứa Kiến Quân lắc lư cái đầu, giống như thầy giáo dạy học.

Vẻ mặt Kiến Dao mờ mịt: “Anh, đây là có ý gì nha? Em nghe

không hiểu một câu nào”

Hứa Kiến Quân gãi đầu, cố ý giả ngu: “Anh cũng không hiểu rõ

lắm, anh chính là trí nhớ tốt, nhìn một cái là nhớ kỹ. Cậu Như

Thông, cậu có thể giải thích cho cháu nghe được không”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.