Chương trước
Chương sau
Hứa Kiến Quân vừa ăn vừa dùng giọng nói mơ hồ không rõ nói:

“Cậu Như Thông, có phải là cậu thẹn thùng hay không, như vậy

không được đâu. Mẹ cháu và bố ma vương đã sinh ba đứa bé,

chú phải cố gắng lên, tranh thủ đuổi kịp nha. Hơn nữa không

phải cậu phải sinh em gái gả cho Kiến Diệp sao? Đừng cách biệt

tuổi tác quá nhiều, sẽ có sự khác biệt.

Tần Như Thông cười giễu cợt: “Cậu mà sinh em gái nhỏ, gả cho

cháu có được không?”

Hứa Kiến Quân lắc đầu giống như trống lắc: “Cháu sắp sáu tuổi,

đợi cậu sinh em gái nhỏ ra, cháu đã bảy tuổi. Em ấy chắc chắn

sẽ cảm thấy cháu già, gọi là chú thì làm sao bây giờ, cháu không

muốn như: vậy.”

Cậu bé nói rất nghiêm túc, tất cả mọi người cười ha ha.

Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ: “Đàn ông lớn hơn phụ nữ cũng

không sao, dượng hơn Thượng Quan Yến Nhi hơn hai mươi

tuổi mà.”

Hứa Kiến Quân lè lưỡi: “Trẻ tuổi như vậy gọi là bà nội, cảm thấy

nhất định rất lạ, nếu cháu gọi cô ta là bà nội, cô ta có mất hứng

hay không?”

“Không sao, minh tinh đều như vậy cả, rất nhiều minh tinh đều

gả cho người đáng làm bố mình.” Lục Sênh Hạ nhún vai, hờ

hững nói.

Tư Mã Ngọc Thanh che miệng, cười quái dị: “Loại hình cao lớn

đẹp trai giàu có giống như em, trưởng thành chắc chẩn có rất

nhiều con gái theo đuổi.”

Lục Sênh Hạ nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu bé một cái: “Em ấy

à, giàu

thì chắc chắn, dù sao có tài sản thừa kế, nhưng cao không cao,

có đẹp trai hay không thì chưa biết trước được?”

Bộ dạng của đứa nhỏ này rất giống mẹ, không kế thừa gen tốt

của nhà họ Lục. Nhưng may mà rất thông minh, không hề ngu

ngốc.

Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi với cô ấy: “Bây giờ em còn nhỏ mà,

đàn ông mười tám sẽ thay đổi, đợi em trưởng thành sẽ trở nên

rất cao và tuấn tú

“Bây giờ Ngọc Thanh của chúng ta cũng rất tuấn tú, là soái ca

đúng tiêu chuẩn” Hy Nguyệt cười vuốt ve đầu cậu bé.

Tư Mã Ngọc Thanh nhếch miệng cười: “Em chỉ hơi béo một chút

thôi, nhưng mà em đang cố gắng giảm béo, nhất định sẽ đạt tới

thể trọng đạt chuẩn.” Cậu bé cảm thấy mình rất đẹp trai.

Nghỉ ngơi một lát, bọn họ tiếp tục đi lên đỉnh núi.

Hai tiếng sau, bọn họ đi tới đỉnh núi.

Khải Liên và những người khác đã dựng lều trại xong.

Kiến Dao và Kiến Diệp ngồi ở trong lều ăn bánh bích quy.

“Cuối cùng mọi người cũng tới, bọn con đã chơi vài ván cờ cá

ngựa với dì Khải Liên rồi.” Kiến Dao nói.

Tư Mã Ngọc Thanh mệt mỏi, đặt mông ngồi lên trên đệm, không

muốn cử động nữa: “Mệt mỏi quá, chân của chú sắp bị đứt tới

nơi.”

“Chú Ngọc Thanh, thiêu đốt calo của chú, cố lên nha...” Kiến Dao

cười hì hì nói.

Cố Nhược Đồng đưa nước cho Tân Như Thông: “Tổng giám đốc

Tân, tôi có thể chụp một bức ảnh với anh được không?”

“Đương nhiên có thể” Không đợi Tân Như Thông đáp lời, Hy

Nguyệt ở bên cạnh đã nói thay anh ta: “Tất cả mọi người thân

thiết như vậy, cô đừng gọi tổng giám đốc Tần anh Tần nữa, cứ

gọi anh Như Thông là được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.