"Tại sao? Nguyệt nhi, chúng ta không phải vẫn rất tốt sao? Tại sao em lại đối xử với anh như vậy? "
"Minh, anh tỉnh lại đi! Em không phải Nguyệt nhi của anh. Em là Thiên Thiên, là Thiên Thiên! "
Cô nói trong đau đớn cùng uất ức. Cô là cô, không phải là kẻ thế thân cho người khác. Cô không phải món đồ, mà cô là con người! Có trái tim biết rung động, biết yêu và... Biết cả đau thương!!!
Minh, dù yêu anh, nhưng em không thể chấp nhận mình chỉ là một bóng ma, núp dưới chiếc ô che của người khác, mãi mãi không thể nhìn thấy ánh sáng của mặt trời...
"Không, Nguyệt nhi, em mau nhìn anh đi, nhìn anh đi!!! Em đã rời khỏi anh rất lâu rồi. Đừng như vậy!!! Vắng em, anh rất cô đơn... "
Dương Thế Minh vùi đầu vào cái cổ trắng ngần của cô, tham lam ngửi lấy mùi hương thơm ngát của người thiếu nữ.
Nguyệt nhi, lúc nào cũng vậy, em luôn làm anh say đắm, để rồi khiến anh tự đánh mất chính mình.
Nguyệt nhi của anh, đã rất lâu rồi không được bên em như vậy. Hãy để anh được bên em, được ôm em vào lòng ngủ thật ngon, nhé!!!
Anh từ từ đưa môi mình gần sát môi cô, mùi vị ngọt ngào của người con gái trước mặt làm anh đê mê. Có chút nôn nóng, lại có chút lạ lẫm,... Cảm giác này, anh chưa từng trải qua...
Anh quyến luyến!!!
Tham muốn giữ lấy của anh ngày càng mạnh mẽ, anh điên cuồng, anh mê loạn...
Anh muốn cô!!!
Chiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xin-dung-roi-xa-anh/2146853/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.