Bảo Khánh đau lòng gào thét. Cậu nhìn về phía ba mình, đôi mắt đỏ au vì giận giữ, hệt như một tiểu long đang tức giận:
“Ba, người nói đúng. Trên thế giới này có hai loại người. Nhưng là, loại người có mắt và loại có mắt như mù. Ba chính là thuộc loại thứ hai. Lâm Ngọc Lan cô ta chỉ là một bãi phân trâu không hơn không kém, còn mami là Viên ngọc quý thanh thuần sáng trong. Hà cớ gì mà ba phải ép mami oan ức như vậy??? “
Đau lòng cũng không dám nói, chỉ có thể hàng đêm thút thít một mình trong bóng tối, làm trái tim cậu nhức nhối, xót xa...
Cậu đã nhẫn nhịn đủ rồi!!!
Nếu ba ba không yêu mami, hà cớ gì lại một mực lấy cô? Hà cớ gì bắt cô phải chịu tổn thương nhiều như vậy?
Rốt cuộc, ba cậu liệu có hiểu như thế nào là tình người không???
“Bảo Khánh, có phải cảm thấy mình đủ lớn rồi nên dám nói ba mình như vậy? “
Dương Thế Minh đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm con trai mình:
“Con thay đổi rồi! “
“Không đúng! Ba, ba mới chính là người thay đổi. Ba tàn ác, máu lạnh, đến mức con sắp không thể nhận ra người ba đáng kính trước kia của con đâu nữa rồi! “
________________
Thành phố về đêm thật yên tĩnh. Tiết trời se lạnh của mùa đông làm con người ta không khỏi cảm thấy lạnh buốt, lạnh đến tận trong xương tủy.
Tại quán bar ồn ào náo nhiệt, sang trọng nhất trong thành phố, những con người điên cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xin-dung-roi-xa-anh/2146851/chuong-24-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.