Người hầu cầm theo một cái khay từ lầu hai đi xuống vừa vặn đúng trúng bà Tuyết, nhìn đồ ăn vẫn còn nguyên bà ta có chút nhíu mày: “Con bé vẫn không ăn sao?”
“Vâng, thưa bà, tôi mang vào thì bị tiểu thư đuổi ra, cô ấy có vẻ còn kích động.”
Bà Tuyết nghe vậy không hỏi thêm nữa mà bước lên lầu, kể từ khi Dương Ái Linh mất tích bà ta vô cùng sốt ruột, báo công an tìm cũng không tìm ra, vậy mà hai ngày trước khi bà ta ra ngoài lại nhìn thấy con gái một bộ dạng thê thảm ngồi co ro trước cửa nhà, bà ta vừa mừng vừa sợ nhưng khi hỏi chuyện thì Dương Ái Linh lại chẳng nói gì.
Đến khi gọi bác sĩ đến khám thì lại nhận được câu trả lời con gái bị kích thích thần kinh khiến tinh thần mới bất ổn như vậy.
Tâm tình của bà Tuyết càng lúc càng nặng nề, chuyện của công ty còn chưa đâu vào đâu lại đến chuyện của con gái.
Bà ta đến trước phòng của Dương Ái Linh cũng không gõ cửa mà trực tiếp đi vào bên trong, vẫn nhìn thấy cảnh tượng con gái ngồi khép mình ở góc tường, bà ta đi tới thì người đột nhiên hét lên: “Đừng, đừng đến gần tôi, đừng ai đến đây, cút, cút hết đi.”
“Linh, là mẹ đây con, đừng sợ.” Bà Tuyết dừng bước an ủi con gái.
Dương Ái Linh nghe vậy mới ngước mắt lên nhìn mẹ mình, khi nhìn rõ rồi cô ta lại òa lên khóc: “Mẹ, mẹ ơi, cứu con, cứu con.”
“Rồi, rồi, mẹ đây, đừng sợ, mẹ đến cứu con.” Bà Tuyết chạy tới ôm lấy con gái vỗ về.
Dương Ái Linh khóc một trận xong mới có chút bình tĩnh, bà Tuyết thấy vậy mới từ từ hỏi chuyện: “Linh, con nói mẹ nghe, thời gian qua con ở đâu?”
Nghe mẹ mình hỏi cả người Dương Ái Linh bắt đầu run rẩy, càng ôm chặt bà Tuyết hơn: “Mẹ, con sợ lắm, Sầm Hạo Nhiên, anh ta, anh ta là ma quỷ.”
Dương Ái Linh cứ lặp đi lặp lại mãi một câu, bà Tuyết thấy con hốt hoảng cũng không hỏi thêm nữa nhưng bà ta biết con gái bị vậy có liên quan đến Sầm Hạo Nhiên, có điều sự tình thế nào còn chưa rõ.
Một lúc sau Dương Ái Linh chìm vào giấc ngủ bà Tuyết mới đi xuống dưới, lúc này ông Thanh cũng mới vừa về tới, cả người có chút uể oải, rã rời.
Bà ta đi đến bên chồng giúp ông ta cởi ngoài lại hỏi: “Thế nào rồi anh, bên kia họ có đồng ý không?”
Dương Tuấn Thanh ngả người ra sô pha chán nản nói: “Họ đồng ý nhưng có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Bà Tuyết nhanh chóng hỏi, hai tháng qua để chống chọi cho công ty, bà ta phải hy sinh bán mất hai căn biệt thự cùng với một khu bất động sản thế nhưng vẫn không nhằm nhò gì.
Ông ta thở dài một tiếng nói: “Cậu ta muốn kết hôn với Ái Vân.”
“Sao, sao cơ? Dù biết Ái Vân đã có chồng cậu ta vẫn còn muốn sao?” Bà Tuyết không thể tin được, cọng rơm cuối cùng của Dương Gia là Lâm Gia, mà muốn thành công hợp tác phải thông qua Lâm Vĩnh An, tổng giám đốc đương nhiệm của Lâm Gia.
Tuy nhiên lúc trước Lâm Vĩnh An có ngỏ lời với bà ta nhưng lúc đó còn chưa biết Dương Ái Vân đã kết hôn, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng cậu ta vẫn còn muốn người. Chuyện này khiến bà ta vô cùng hoang mang.
“Không biết, có lẽ cậu ta có tình cảm đặc biệt với Ái Vân, anh thử đổi điều kiện nhưng cậu ta một mực chỉ muốn con bé, anh cũng không biết làm sao.” Dương Tuấn Thanh cảm thấy vạn phần khó khăn, Ái Vân chưa kết hôn còn được đằng này đã là vợ người ta rồi, người đó còn là Sầm đại thiếu gia làm sao mà có thể.
Bà Tuyết nghe vậy tâm tình cũng phức tạp hẳn lên, bà ta biết Dương Ái Vân không dễ điều khiển, muốn con bé đó ra sức phải dùng chút thủ đoạn.
Bà ta lại nói: “Dù có thế nào chúng ta cũng phải hợp tác được với Lâm Gia, cứ giao chuyện này cho em.”
“Em có cách gì sao?” Ông Thanh mơ hồ nhìn vợ mình.
Bà Tuyết cười nhạt: “Vậy còn phải xem con gái anh thế nào, Sầm Gia đã không thể giúp đỡ đương nhiên chỉ có thể là Lâm Gia.”
Sòng bạc Mắt Ưng, thành phố Ban Mai.
Trong phòng điều khiển tầng năm người đàn ông ngồi chễm chệ trên ghế, trên bàn có chai rượu Vodka cùng một ly thủy tinh chứa chất lỏng màu trắng, nhìn qua vẫn còn một phần ba.
Bên cạnh người đàn ông có năm tên vệ sĩ, lúc này lại có thêm một người đi đến báo cáo tình hình.
“Thưa ông chủ, người phụ nữ kia đã trả xong cho chúng ta, có điều bà ta không rời đi mà đến tầng thứ tư, ông chủ, ý ngài sao ạ?”
“Vấn đề này cậu còn hỏi tôi sao?” Người đàn ông liếc mắt vệ sĩ một cái.
Hắn rùng mình trả lời: “Vâng, tôi đã biết.”
Tên vệ sĩ nhanh chóng rời đi, người đàn ông nhìn vào hai hai cái màn hình trước mặt lại hỏi: “Thu mua đến đâu rồi?”
“Cũng hòm hòm rồi thưa ngài, còn Phong Đỉnh vẫn chưa trả lời.” Vệ sĩ bên cạnh trả lời.
Người đàn ông bỏ điếu xì gà vào trong miệng, lại có một người đi lên châm lửa cho ông ta, sau khi hít một hơi người đàn ông mới nói: “Phong Đỉnh sao? Có mối quan hệ mật thiết với Sầm Gia, đúng là khó nhằn. Có điều không phải là không có cách, kêu người chú ý bàn tầng thứ chín.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Vệ sĩ nghiêm chỉnh nói, tầng thứ chín chính là phòng vip của giới thượng lưu, trong đây có một người vô cùng quan trọng chính là Phong Lam, đại thiếu gia của Phong Đỉnh, muốn bắt lấy Phong Đỉnh buộc phải có mồi câu, mà môi câu lại chính là người này.
Không thể không nói mục đích của người đàn ông là nhắm vào Sầm Gia.
………………………….
11h tối Dương Ái Vân đang thiu thiu ngủ thì bụng lại truyền tới cơn đau dữ dội, cô ôm bụng cũng đoán được mình bị cái gì, không khỏi chống đỡ người ngồi dậy, nhưng được một nửa bụng lại nhói lên một cái, đầu óc quay cuồng, khuôn mặt cũng tái dần đi, cô trượt tay nằm phịch xuống giường, dù đau nhưng vẫn cắn răng chịu đựng không làm ồn người bên cạnh.
Thế nhưng khi cô vừa dậy người nào đó cũng đã mở mắt, anh nghe thấy tiếng rên rất khẽ không khỏi lên tiếng hỏi: “Dương Ái Vân, cô làm sao vậy?”
Đang đau lại nghe thấy giọng của người bên cạnh Dương Ái Vân có chút cả kinh, lại nói: “Tôi… Không sao, chỉ, chỉ là khó ngủ thôi.”
“Đừng lừa tôi, nói thật đi, cô bị cái gì?” Sầm Cảnh Đình nhạy bén phát hiện giọng cô khác thường.
Dương Ái Vân đau có chút không chịu nổi bắt tay anh nói: “Cảnh Đình, tôi… Anh đưa tôi vào nhà vệ sinh một lát, nhân tiện… Nhận tiện mở ngăn kéo tủ phía dưới lấy giúp tôi bộ đồ cùng cái bọc trong đó, anh chỉ cần lấy tất cả đưa vào nhà vệ sinh là được.”
Sầm Cảnh Đình nghe cô nói lại nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc cô bị cái gì?”
“Tôi… đến tháng, đau bụng không đi nổi, phiền anh rồi.” Dương Ái Vân nỗ lực nói được vài câu.
Lúc này Sầm Cảnh Đình mới ngồi dậy bế cô xuống giường đi thẳng một mạch vào nhà vệ sinh, sau khi đặt cô xuống anh lại theo chỉ dẫn lấy đồ cho cô, động tác liền mạch, trơn tru.
Dương Ái Vân thấy anh đưa đồ còn chưa đi mới nói: “Anh, tôi cần xử lý.”
“Đau lắm sao? Tôi gọi bác sĩ kiểm tra cho cô.”
“Không cần… Chuyện này bác sĩ cũng không làm gì được, cùng lắm chỉ cho thuốc uống thôi, tôi chịu được, anh cứ ra ngoài đi.” Dương Ái Vân có chút quằn quại.
Sầm Cảnh Đình chần chừ một lúc mới bước ra ngoài, khi cánh cửa đóng vào cô mới bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Bên ngoài Sầm Cảnh Đình cũng không lên giường ngủ tiếp mà gọi điện cho Phong Đại, nhận được điện thoại Phong Đại lập tức bắt máy: “Thiếu gia, cậu có chuyện gì sao?”
Sầm Cảnh Đình có chút do dự, mãi mới hỏi: “Phụ nữ đến tháng phải làm sao?”
“Hả?” Phong Đại có chút kinh ngạc, lại bảo: “Thiếu gia, tôi, tôi là đàn ông, tôi, tôi cũng không rõ cho lắm, à phải rồi, để tôi hỏi hầu gái của thiếu phu nhân, có lẽ bọn họ có thể giúp đỡ, có gì tôi sẽ báo cho cậu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]