Chương trước
Chương sau
Mười lăm phút sau Dương Ái Vân mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô tưởng Sầm Cảnh Đình đã ngủ nhưng không ngờ anh lại đứng ở cửa làm cô xém chút giật mình té ngã.

Sầm Cảnh Đình nghe thấy tiếng cửa nhanh chóng đỡ lấy người hỏi: “Cô sao rồi?”

“Vẫn còn đau bụng.” Dương Ái Vân thẳng thắn nói.

Người đàn ông không nói không rằng bê cô lên bước đi vài bước lại đặt cô xuống sô pha.

Dương Ái Vân cảm thấy lạ lại bất chợt nhìn thấy một cái bát trên bàn, cô nhìn không nhầm bên trong chính là canh gừng.

“Cái này là?” Cô nhìn người đàn ông hỏi.

Sầm Cảnh Đình không nhanh không chậm nói: “Người hầu mang đến.”

“Nhưng sao bọn họ biết? Là anh nói sao?” Dương Ái Vân không khỏi nhìn chăm chăm về phía anh.

Sầm Cảnh Đình không muốn thừa nhận chỉ bảo: “Cô ta nói uống cái này sẽ đỡ, cô mau uống đi.”

Tất nhiên là cô sẽ uống, thế nhưng không phải là tự uống mà là…



“Cảnh Đình, anh giúp tôi uống được không? Tôi rất đau ngay cả tay cũng không nhấc lên được.”

Người nào đó không thể từ chối tự động cầm bát canh gừng lên, lại lấy cái thìa khuấy khuấy vài cái cho nguội sau đó mới múc một muỗng, xác định đúng vị trí đưa đến bên miệng cô. Dương Ái Vân cũng phối hợp cúi xuống uống một ngụm, tiếp đến là muỗng thứ hai, thứ ba.

“Cảnh Đình, anh đúng là biết chăm sóc người, nhìn xem, những người đàn ông bình thường khác cũng chưa chắc được như anh.” Dương Ái Vân không nhịn được khích lệ anh một câu.

Sầm Cảnh Đình hơi khựng lại một chút lại hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

“Ừm. có ông xã đút canh tốt hơn nhiều rồi, lần sau lại nhờ ông xã nhé!” Dương Ái Vân đưa mặt tới hôn lên má anh một cái.

Được ăn ngọt Sầm Cảnh Đình thoáng bối rối cố bình tĩnh nói: “Uống xong rồi tôi đưa cô lên giường.”

“Được.” Thấy anh không còn tránh né hay từ chối mình Dương Ái Vân trong lòng mừng thầm lại ôm lấy cổ anh, Sầm Cảnh Đình cũng thuận thế nhấc bổng cô lên đi đến bên giường.

…….

Trong vườn hoa biệt thự, Sầm Cảnh Đình ngồi trước bàn đá, trên bàn có một tách cà phê nóng hổi cùng vài món ăn nhẹ buổi sáng, anh vừa ăn vừa nghe Phong Đại báo cáo lại sự việc.

“Thiếu gia, như cậu suy tính dự án Nam Sơn không mấy suôn sẻ, mấy buổi tối liên tiếp khu đất trống đều xảy ra những sự việc kỳ lạ, tuy nhiên điều này cũng không làm ảnh hưởng đến công nhân bao nhiêu, chỉ là hôm trước có một cái trụ vừa được xây lên tự dưng bị đổ là chân của một công nhân bị thương, lại có đám người tung tin đồn bậy là do nhân tố bí ẩn làm.”

Sầm Cảnh Đình nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Ai làm?”

“Người của chúng ta bắt được hai người trà trộn vào đám công nhân, trụ đổ cũng là do bọn họ cố tình làm nhưng không ai phát hiện, khi tra khảo bọn họ mới khai tên giám đốc Lam.” Phong Đại tiếp tục báo cáo.

“Giám đốc Lam!” Sầm Cảnh Đình nghiền ngẫm cái tên, lại đặt cái nĩa xuống: “Chắc là người này chứ?”

Phong Đại khẳng định: “Vâng, Khải Nam có tra lại một lần nữa đúng là ông ta.”

“Tiếp tục theo sát, còn về giám đốc Lam… Đưa những thứ cậu thu thập được đến chỗ Sầm Hạo Nhiên.” Sầm Cảnh Đình phân phó.



“Vâng, thiếu gia.” Phong Đại lại nhớ đến chuyện gì tiếp tục nói: “Phải rồi, về mẹ của thiếu phu nhân tôi đã đưa bà ấy tổng cộng 55 tỷ, sau đó…”

“Anh nói cái gì? Anh đưa bà ấy 55 tỷ?” Phong Đại chưa kịp nói xong một giọng nữ thảng thốt vang lên phía sau.

Phong Đại quay đầu nhìn người đang đi tới chào hỏi một câu: “Thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành.”

Dương Ái Vân vừa mới tỉnh dậy đánh răng rửa mặt xong hỏi Ly mới biết Sầm Cảnh Đình ra đây ăn sáng, cô không chần chừ cũng vội vàng ra đây muốn ăn cùng anh. Nào ngờ vừa đến nơi lại nghe được tin tức này.

Cô đi tới chỗ Phong Đại hỏi lại một lần nữa: “Tại sao cậu lại đưa bà ấy thêm 5 tỷ?”

“Bà ấy yêu cầu như thế, hơn nữa thiếu gia đã có căn dặn tôi cũng chỉ làm theo.” Phong Đại không khỏi liếc nhìn người đàn ông đang bình thản uống cà phê ở ghế đá.

Dương Ái Vân nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi: “Cậu có biết cậu đưa thêm tiền chỉ khiến bà ấy đi sâu vào con đường kia không, cậu…”

“Được rồi, lại đây ăn sáng đi.” Dương Ái Vân còn chưa nói xong Sầm Cảnh Đình đột nhiên lên tiếng.

Cô nhìn anh không khỏi nhíu mày: “Cảnh Đình, anh… 50 tỷ là quá lắm rồi anh không thấy tiếc tiền một chút nào sao?”

Người đàn ông này mở miệng ra một cái là đưa hết tiền cho người khác, lần trước cũng thế bây giờ cũng thế, anh cứ vậy ai cũng dễ dàng lấy tiền của anh.

Mặc dù người kia là mẹ của cô nhưng đưa tiền cho bà ấy không đáng chút nào, rồi số tiền đó không biết giữ được bao lâu.

Sầm Cảnh Đình lại chẳng để ý điều này đạm mạc nói: “Chút tiền đó có gì mà phải tiếc, Dương Ái Vân, chuyện đã giải quyết xong cô không cần phải đắn đo.”

“Cái gì mà đắn với chẳng đo, anh không hiểu mẹ tôi đâu, có lần một sẽ có lần hai anh biết không? Lại nói tiền của anh cũng là công sức anh làm ra đâu phải từ trên trời rơi xuống anh cứ thế làm cây ATM cho người khác rút sao? Lần trước cũng thế, anh nghĩ sao lại ném tấm thẻ đen cho người ta, người đáng nhận thì không nói đằng này người ta chỉ muốn ăn vạ anh thôi, không phải bình thường anh khó tính lắm sao? Về chuyện tiền bạc lại cứ làm như không có gì.” Tiền chứ không phải giấy mà lúc nào cũng có thể đưa cho bà ấy.

Dương Ái Vân cứ vậy lải nhải bên tai anh, Phong Đại bên cạnh nghe mà toát cả mồ hôi, biết là thiếu phu nhân tiếc tiền thay thiếu gia, nhưng nếu cô ấy biết thiếu gia tiêu tiền còn nhiều hơn thế không biết sẽ nghĩ thế nào nữa.

Quả thật Sầm Cảnh Đình không quá quan trọng vấn đề này, nhớ lại lúc trước khi quen Dương Ái Linh có khi anh còn đưa cho cô ta nhiều hơn số đấy, chuyện này giống như một thói quen vậy, dù sao anh cũng không tiếc tiền với người yêu.



Nghĩ lại thì Dương Ái Linh cũng chỉ quan tâm anh cho cô ta bao nhiêu chưa bao giờ thấy anh đưa như vậy là quá nhiều.

Thế nhưng Dương Ái Vân lại hoàn toàn trái ngược với cô ta, cô còn cảm thấy tiếc tiền cho anh, Sầm Cảnh Đình chưa bao giờ nghĩ sẽ có người thay mình tiếc tiền, sự quan tâm của cô lại khiến anh có chút vui sướng trong lòng.

“Này, Sầm Cảnh Đình, anh có nghe tôi nói không vậy?” Dương Ái Vân nói xong thấy người đàn ông trầm mặc không phản ứng có chẹp miệng không vui hỏi.

Sầm Cảnh Đình đột nhiên nói: “Sau này tiền của tôi giao cho cô quản.”

“Cái gì?” Dương Ái Vân khó có thể tin nhìn anh, miệng cũng không khép được, mãi một lúc sau mới hỏi: “Sao lại muốn đưa tiền cho tôi?”

“Cô chẳng phải là vợ tôi sao? Tôi đưa tiền cho cô thì có gì lạ lùng.” Sầm Cảnh Đình bất chợt nói một câu.

Dương Ái Vân nghe vậy khựng lại hai giây sau đó mới phản ứng lại hai mắt sáng rực, khó kìm nén vui mừng hỏi: “Anh, anh đã thừa nhận tôi rồi sao?”

Sầm Cảnh Đình lúc này mới biết mình đang nói cái gì, anh cũng không nghĩ mình sẽ nói như vậy, phút chốc có chút rối ren nhưng hiển nhiên không lẩn tránh nữa mà trầm lặng thừa nhận.

Dương Ái Vân cười không thể khép miệng, cuối cùng cô cũng chờ được ngày này.

Thế nhưng vẫn còn một điều mà cô băn khoăn, Dương Ái Vân nhân cơ hội hỏi: “Vậy anh còn tình cảm với Dương Ái Linh không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.