Tránh tới tránh lui, tránh xuôi tránh ngược, cuối cùng mấy mũi tên cũng dừng lại. Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm mừng thầm rằng, trong thời gian qua đã cố gắng luyện giỏi võ công, nếu không hôm nay chắc bị bắn thành con nhím. Lâm Hàn Ngôn cũng nhẹ nhõm hẳn, mấy mũi tên này đối với hắn mà nói không đáng kể gì nhưng do hắn đang bị nội thương nên tránh chúng cũng rất khó khăn. Cũng may là không bị mũi nào bắn trúng.
Đột nhiên, một mũi tên còn sót lại ở đâu đó lại bắn ra với tốc độ rất nhanh chóng, vụt bay về hướng Vô Ưu. Khi cô phản ứng lại thì nó đã ghim vào trước ngực cô. Vô Ưu trợn trắng mắt.
- Sao đâu lòi ra tên này là sao?
Cô định dùng sức nhổ nó ra, thì Lâm Hàn Ngôn đã nhanh tay ôm lấy cô điểm huyệt đạo, bế cô đặt lên hàn ngọc sàn.
"Móa! Lạnh quá! Cái tên điên này tại sao cứ phá mình ngay lúc mấu chốt không vậy? Mình mắc nợ hắn kiếp trước hay sao?"
Vô Ưu khóc không ra nước mắt, nhưng Lâm Hàn Ngôn hoàn toàn không hay biết. Hắn điểm các huyệt đạo xung quanh ngực cô rồi nhổ mạnh mũi tên ra. Hắn định vạch áo cô ra nhưng Vô Ưu vội thét lên.
- Này! Ngươi định làm gì?
Hắn đáp.
- Mũi tên có độc cần phải lấy hết máu độc ra nếu không cô sẽ chết.
Vô Ưu la lên.
- Không cần...không cần đâu. Ngươi giải huyệt cho ta tự ta sẽ lấy.
Gì chứ? Khỏi hỏi cũng biết hắn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583662/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.