Đánh Lâm Hàn Ngôn đã rồi, cô định đi tìm chổ ngủ thì hắn dắt cô đến hàn ngọc sàn bảo cô ngủ ở đây. Vô Ưu dĩ nhiên là không chịu, dù nó tu luyện nội lực tốt nhưng cô sẽ không nằm đâu, lạnh lắm. Muốn không lạnh chỉ có thể phát ra linh lực hộ thể, mà phát ra thì hắn nhất định sẽ biết, rồi lại phiền phức rắc rối rất là mệt.
Nói thế nào, Vô Ưu cũng nhất quyết không chịu nằm, cô nói nếu muốn nằm thì hắn nằm đi. Kết quả là cô vừa quay lưng đi thì đã bị hắn điểm huyệt không nhúc nhích được, rồi bế cô đặt nằm ngay ngắn lên đó, mặc kệ cô có mắn chửi hắn thế nào. Sau đó, hắn cũng nằm lên ôm cô vào lòng nói.
- Ta ôm nàng sẽ không bị lạnh!
Rồi hắn đặt cô gối đầu trên cánh tay hắn, ôm cô vào lòng. "Hắn đây là cố ý, cố ý. Thật quá đáng!" Vô Ưu thật muốn cắn mạnh vào khuông mặt lạnh như băng mà lòng như cáo già của hắn. Biết vậy lúc nãy cô dùng nội lực đánh hắn chết cho rồi. Thật đúng là hối hận mà! Nhưng đúng là hắn ôm vào cô không thấy lạnh nữa, chắc là do linh khí trên cơ thể hắn phát ra đi. Cô nhỏ giọng hỏi.
- Ngươi đã từng ở đây bao lâu?
Hắn đáp.
- Từ lúc sinh ra ta đã ở đây rồi. Lúc sinh ra cơ thể ta yếu ớt nên mẹ ta đã lén cha ta mang ta đến nơi này cho ta nằm lên đây. Nơi này là mẹ ta lén tu sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583660/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.