Ùm...
Nước văng tung tóe. Bên dưới là một suối nước nóng. Lâm Hàn Ngôn và Vô Ưu cùng nhau rơi xuống. Vừa rơi xuống thì hắn đã bất tĩnh nhưng vẫn còn ôm cô. Vô Ưu lòm ngòm trồi lên, nương theo ánh sáng nhàn nhạt mà bơi vào bờ, lôi theo cả hắn. Cô quăng hắn lên, rồi mình cũng bò lên. Cô thầm mắn mảnh vỡ chết tiệt, hại cô hai lần rơi xuống vực. Mà hình như cô phát hiện một điều là mảnh vỡ thích đẩy cô xuống vực thì phải? Để lần sau cô kiểm tra thử xem có đúng vậy không? Nếu là vậy cô đã có cách bắt lấy nó.
Bổng, cô ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt. Tuy đáy vực rất tối nhưng kỹ năng mắt mèo của cô vẫn có thể nhìn thấy rõ. Cô thấy trên ngực của Lâm Hàn Ngôn đang rỉ máu thấm ướt cả áo ngoài. Cô nghĩ chắc là vết thương do Yến Yến gây ra, nghĩ hắn cũng có tâm lao xuống cứu cô nên bèn giúp hắn. Cô cởi áo hắn ra, dùng kéo lấy từ không gian cắt đứt băng gạt. Nhìn vết thương cạnh tim đang không ngừng ra máu mà cô thấy sợ. Như thế này mà hắn còn sống được thật là hay.
Cô điểm vào huyệt đạo giúp máu tạm thời ngưng chảy. Sau đó, định lấy linh thủy ra rửa vết thương cho hắn. Nhưng chợt nghĩ "hắn là người tu luyện, nếu dùng linh thủy không chừng vết thương sẽ ngay lập tức lành lại, nếu hắn biết không biết sẽ như thế nào. Thôi thì đành lấy lá cây gì nhai đắp lên cho hắn vậy."
Nhưng cô nhìn xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583664/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.