Vô Ưu dùng hết sức cố đẩy Vạn Vương ra, nhưng hắn mạnh quá đẩy không nổi. Cô lại cắn mạnh vào chiếc lưỡi hắn cho hắn nhả miệng cô ra, tuông người bỏ chạy. Nhưng vẫn bị hắn bắt lại, đè cô xuống giường khóa chặt hai tay, hai chân cô. Vô Ưu câm hận nhìn hắn cắn chặt răng. Hắn xót xa nói.
- Vô Ưu! Nàng quên chúng ta từng yêu nhau thế nào sao? Cũng ở nơi đây chúng ta đã có rất nhiều những kỉ niệm đẹp. Những lần ân ái vui vẽ bên nhau, nàng quên hết rồi sao? Nàng đã từng nói thế gian này nàng chỉ yêu duy nhất một mình ta. Trải qua mười vạn kiếp ta không hề quên, nhưng tại sao nàng lại quên ta. Vô Ưu!
Vô Ưu tức giận nói.
- Ta không hiểu ngươi nói gì. Cái gì mười vạn kiếp, trăm vạn kiếp. Ta không biết! Ta chỉ biết ta ghét ngươi, ta hận ngươi. Dù có chết ta vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi.
Hắn tha thiết nhìn nàng nói.
- Bởi nàng chưa nhớ lại ký ức mười vạn tiền kiếp nên nàng mới nói như vậy thôi. Đợi nàng nhớ lại rồi nàng sẽ yêu ta như lúc ban đầu. Chúng ta sẽ lại yêu nhau, vui vẽ bên nhau. Ta sẽ giúp nàng nhanh chóng nhớ lại.
Nói rồi, hắn dùng miệng cạy miệng cô ra dùng lưỡi đẩy vào một viên thuốc. Thuốc vừa vào miệng cô thì tan mất. Cô kinh hoảng hỏi.
- Ngươi vừa cho ta uống cái gì?
Hắn đáp.
- Dương Xuân đan!
Cô trố mắt ngạc nhiên, hắn cười khổ nói.
- Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583640/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.