Tối đến, cô lén mở cửa phòng chị Linh ra xem thì thấy chị ngồi gục mặt xuống bàn khóc thút thích. Cô mở cửa bước vào gọi.
- Chị! Sao chị lại khóc? Kẻ nào ăn hiếp chị hả? Chị nói em nghe em sẽ đánh nó bò xuống đất mà tìm răng.
Nói, cô còn dơ dơ nắm đấm nhỏ, khiến chị Linh phải phì cười. Chị lau nước mẳt nói.
- Chị không có gì. Chỉ bị bụi bay vào mắt thôi!
Vô Ưu chu mỏ nói.
- Chị đừng nói dối em biết cả rồi. Hồi trưa đi học em thấy chị cùng cái thằng nào ngồi trong quán nước, sau đó chị khóc chạy ra ngoài. Chị đừng thấy em nhỏ mà che dấu, em biết hết đấy!
- Chị...chị...
Chị Linh cuối mặt không biết nói gì. Từ nhỏ đến giờ Vô Ưu luôn là hiểu chuyện nhất, có chuyện gì khó khăn chỉ cần nói Vô Ưu là đều giải quyết được hết. Tuy cô là chị nhưng nhiều khi cô lại cảm thấy Vô Ưu mới xứng làm chị hơn. Cô lại ôm Vô Ưu khóc nức nỡ.
- U U! Em đừng nói cho cha mẹ biết nha! Cha mẹ sẽ rày chị và buồn chị nữa!
Cô vỗ vỗ lưng chị Linh nói.
- Chị yên tâm. Em sẽ giữ bí mật. Chuyện này chỉ có chị em chúng ta biết thôi!
Rồi cô lau nước mắt cho chị Linh, quay sang lấy chiếc gương nhỏ cho chị soi mặt và hỏi.
- Chị thấy ai trong này hay không?
Chị Linh không hiểu hỏi.
- Thì là ảnh của chị chứ ai?
Vô Ưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-uu-ta-doi-bung-roi/2583642/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.