- Dạ? - Duy Nhất đưa đôi mắt mờ mịt nhìn về phía anh, chẳng lẽ khóc cũng không thể sao?
- Nhìn cái gì? Nghe không hiểu sao? - Minh Dạ Tuyệt nhìn vào đôi mắt mơ màng của bé, giọng nói càng trở nên tức giận hơn, định giả vờ vô tội để lấy lòng thương hại của anh sao? Nhóc con quá ngây thơ rồi.
- Tôi biết rồi. - Duy Nhất nhìn gương mặt u ám của anh, trong lòng không khỏi sợ hãi, vô thức bước lùi về phía sau.
- Từ hôm nay cô nên nhớ cho rõ, không được để cho tôi nhìn thấy cái thứ kia trong mắt cô nữa. Ba mẹ của cô đều đã chết, cái thứ kia càng không thể tiếp tục xuất hiện trong mắt cô. Người chết cũng đã chết rồi, cô khóc nhiều hơn nữa cũng chẳng thay đổi được gì, nước mắt của cô cũng chẳng thể làm người chết sống lại được. Thế giới này chính là: không bởi vì cô là kẻ yếu đuối, nên sẽ được người khác đối xử đặc biệt, cũng không vì cô đáng thương mà họ có thể cho cô bất cứ thứ gì khác, cô nên nhớ cho rõ điều này. Bây giờ, chuyện cô cần làm là phải sống cho tốt. Những lời này, tôi chỉ nói một lần, cô phải nhớ cho rõ. - Minh Dạ Tuyệt nhìn bé không ngừng bước lùi lại phía sau mà nhíu mày.
- Dừng! cô có nghe thấy không? - Thấy bộ dạng giống như không hề nghe thấy những lời anh nói, chỉ cúi đầu, từng bước một lui về phía sau của bé; mà Minh Dạ Tuyệt cảm thấy càng bực bội hơn, liền thét lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/9226/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.