Minh Dạ Tuyệt ngồi ở trên ghế salon, chờ cái người chẳng biết phân biệt được tốt xấu kia trở lại. Nhưng là, đợi cho đến hơn nửa đêm cũng không thấy bóng dáng của bé đâu. Điều này làm cho anh không khỏi có chút bận tâm, tuy nói trong rừng này không xuất hiện thú dữ, nhưng vẫn phải có một số loại động vật nhỏ. Một đứa bé ở một mình trong rừng đến hơn nửa đêm không sợ sao? Nếu như bé có thể kiên trì ở đó qua một đêm, vậy thì anh sẽ thay đổi cách nhìn đối với bé.
Nghĩ tới đây, anh không hề đợi nữa, xoay người đi lên lầu.
Rời đi là sự lựa chọn của bé, anh sẽ tôn trọng, chết sống không nằm phạm vi anh có thể khống chế.
Lần nữa tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau, Minh Dạ Tuyệt nhìn ra ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, đứng dậy, lấy từ trong ra tủ ra một bộ quần áo, mặc nó lên người, sau đó rời khỏi phòng. Đi tới trước cửa phòng của Duy Nhất, liền dừng lại, nhìn một chút, xem bé có thật sự là cả đêm chưa về hay không. Khóe miệng không khỏi tự nhiên nở một nụ cười, thật là một đứa bé kiên cường, anh đã xem thường bé rồi.
Có lẽ cần đi tìm bé một chút, rừng rậm lớn như vậy, người lớn còn phải dùng xe hơi thay cho đi bộ, vậy mà cũng phải đi cả hai ngày mới hết nơi đây, chớ nói chi là một đứa bé. Nếu như thực sự bị lạc trong rừng, chết ở đâu đó chắc cũng chẳng ai biết.
Mới vừa xuống lầu, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/9227/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.