Căn cứ chính của bang Thiên Minh nằm trên đỉnh một ngọn núi, ngọn núi này là một phần tài sản của dòng họ Minh, nếu không phải là người trong bang Thiên Minh, thì không ai được phép đặt chân đến nơi này. Cho dù người đó có quen biết với người bên trong, cũng không thể tự tiện ra vào, bởi vì tổng bộ của bang Thiên Minh được xây dựng bằng các vách tường kiên cố. Không phải là người sống ở đó lâu năm thì không có cách nào vào bên trong được, người bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy các bờ tường chạy dài, không ai có thể nghĩ bên trong là một thế giới vô cùng tuyệt vời.
Duy Nhất ngồi im lặng ở trong xe, nhìn chiếc xe chạy bon bon trên đường núi quanh co, bé không biết mình sẽ bị mang tới nơi nào, chỉ biết là xe đã chạy rất lâu rồi.
Nhìn hai bên đường, cây cối không ngừng lùi về phía sau, bé nhíu mày, xoay người lại, nhìn người ngồi bên cạnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bé thận trọng lên tiếng:
- Anh ơi! chúng ta đang đi đến nơi nào ạ? - Duy Nhất ngọt ngào gọi một tiếng “anh ơi”. Bé nghĩ, miệng bé ngọt một chút thì sau nay anh ấy sẽ đối xử tốt với bé hơn một chút.
- Anh ơi!
Duy Nhất thấy người ngồi bên cạnh vẫn nhắm hai mắt, không trả lời mình..., vì vậy lại im lặng, nghiêng đầu tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, có lẽ anh ấy đã ngủ rồi!
- Yên tâm đi, chúng ta đi thêm một chút nữa là đến nơi. - Minh Dạ Phạm đang ngồi ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/9225/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.