- Hả? Phạm sai lầm? Ha ha ha. . . . . . - Thượng Quan Hạo liếc ông một cái, đột nhiên lớn tiếng nở nụ cười, tiếng cười kia như tiếng sấm rền, âm thanh dường như muốn đem đất trời và những người kia đánh cho thức tỉnh. Thật lâu vẫn chưa ngừng nghỉ.
- Cậu cười cái gì? - Minh Thiên nhăn mày nhìn người đàn ông đang cười kia.
Người này cũng hơi quá đáng khi không để ai vào mắt rồi, cho tới bây giờ, tôn nghiêm của ông chưa từng bị ai chà đạp như thế.
Thượng Quan Hạo từ từ dừng tiếng cười lại, mắt lạnh nhìn về phía ông:
- Lỗi? Lỗi của tôi chưa thu thập các người, thế mà còn dám đụng đến em gái tôi, cho tới bây giờ tôi nghĩ các người đừng mong thấy ngày mai
- Cậu dám, cậu có biết tôi là người nào không? Tôi cho rằng các người sẽ không bao giờ dám đắc tội với bang Thiên Minh đâu. Và cho đến bây giờ chưa ai đắc tội với bang Thiên Minh mà được chết toàn thây? Nếu muốn giữ mạng sống, tốt nhất cậu nên cút ngay cho tôi - Nhìn Thượng Quan Hạo khiến cho lửa giận trong lòng Minh Thiên khơi dậy ở mức cao nhất.
Từ nhỏ ba của ông chưa từng đặt ông vào trong mắt qua, đến việc trông nom bang Thiên Minh cũng là do ba của ông trực tiếp giao thẳng cho Minh Dạ Tuyệt, mà ông tuy là ba của người đứng đầu bang Thiên Minh nhưng không phải là người thật sự nắm quyền thế trong bang. Huống chi kể từ khi lão già kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/3247738/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.