Thấy cô chỉ là nhìn ông trầm mặc không lên tiếng, vì vậy Minh Thiên từ từ mở miệng:
-Khuyên cô không nên quá cố chấp, nên sớm giao nó cho tôi, như vậy tôi còn có thể bỏ qua, cô cũng sẽ không chịu quá nhiều tội.
- Hả? Thật sao? Nếu như đến việc bảo vệ con gái của mình mà tôi cũng không làm được, vậy còn tính là mẹ ư?. Lại nói hình như ông không phải là người có quyền quyết định sống chết của ai đó? Hơn nữa đứa bé này thuộc quyền nuôi dưỡng của tôi, ông lấy thân phận gì để bắt nó?
- Quyền nuôi dưỡng? Ha ha. - Minh Thiên cười lạnh một tiếng nhìn Duy Nhất: - Những thứ đó chỉ là do các người tự thỏa thuận với nhau mà thôi, đối với tôi mà nói đây chẳng qua chỉ là một tờ giấy, tôi nói như thế nào chính là như thế đó, tôi chính là luật pháp, cô không được phép nói không.
- Thật sao? Vậy thì thật xin lỗi, người có quyền tranh giành quyền nuôi dưỡng con cái với tôi chỉ có Minh Dạ Tuyệt, về phần ông, không có tư cách. Nếu như muốn Nhu Nhi trở về, ông hãy bảo con trai của ông đến đây nói chuyện với tôi. - Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Minh Thiên, Duy Nhất xoay đầu nhìn qua ven đường.
Một người từ khi cháu gái mình ra đường còn chưa đến thăm cháu gái một lần, còn có tư cách đến đây nói chuyện với cô sao? Nếu như Minh Dạ Tuyệt có loại ý nghĩ này, muốn đem Nhu Nhi giao cho Minh Thiên, cô bảo đảm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/3247737/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.