- Khụ khụ, cái nha đầu chết tiệt kia, muốn ghìm chết ông à! - Ông cụ Thượng Quan lớn tiếng nói, nhưng trong lời nói lại chẳng có một tia trách cứ nào, giữa những câu nói còn lộ ra sự kiêu ngạo. Vẫn là con gái tốt hơn nhiều, trong buổi họp cũng ôm lấy ông, không như mấy thằng nhóc quậy bên kia, kể cả làm nũng cũng không chịu.
- Này, nha đầu, đừng nói chỉ thấy ông già kia mà không thấy chúng ta đấy chứ? Dù thế nào thì bọn an cũng trẻ đẹp hơn so với ông ta nhiều? - Một người khác vẫn đứng bên cạnh đám đàn ông, trên gương mặt hiện lên vẻ không cam lòng và giọng nói có chút ghen tuông. Nhưng trong mắt lại hiện ra một nụ cười thoải mái.
- Ha ha, con đâu có quên mọi người đâu chứ - Duy Nhất ngẩng đầu lên nhìn mọi người cười một cái, nhìn mấy người con trai bên cạnh mang rất nhiều vẻ mặt khác nhau, người lạnh lùng kẻ nở nụ cười tươi, lập tức buông hai vị trưởng bối ra đi ôm mỗi người một cái, chỉ sợ bọn họ lại có cảm giác không công bằng thôi. Cho đến phiên người cuối cùng, thì anh mới giãn lông mày ra.
- Này, tại sao anh lại là người cuối cùng hả, đây là không công bằng rồi. - Nhìn từ người mình nhớ mong bảy năm trời, từng cái ôm ấm áp họ trao mà trong lòng không biết dâng lên cảm xúc gì, giọng nói cũng trở nên ê ẩm.
- Dĩ nhiên, tại sao em có thể quên anh được chứ? - Nhìn dáng vẻ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/3247714/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.