- Đúng vậy . - Duy Nhất nhẹ giọng nói ra. Cô chưa từng nhắc đến chuyện của mình cho Nhu Nhi biết, Nhu Nhi cảm thấy kỳ lạ cũng là chuyện bình thường.
- Nhưng. . . . . .- Nhu Nhi do dự nhìn lên mặt của mẹ rồi quay đầu lại nhìn mặt của ông lão đang nở nụ cười hiền từ, nếu như người kia làông ngoại của bé, vậy tại sao ông ấy lại đối xử gay gắt với mẹ như vậy?
- Nha đầu, kêu một tiếng ông ngoại đi. - Thượng Quan lão gia bước lên vài bước, đi tới trước mặt của Nhu Nhi, trên mặt mang theo nụ cười, đã sớm quên đi mục địch hôm nay ông đến đây.
Nghe câu nói của ông, Nhu Nhi nhíu mày nhìn về phía mẹ Duy Nhất, cô không muốn gọi, bởi vì vừa rồi ông ta mới lớn tiếng với mẹ, cho đến bây giờ vẫn còn chưa xin lỗi.
- Nhu Nhi, ngoan. - Duy Nhất mỉm cười, vuốt ve đỉnh đầu bé rồi nói.
- Ông ngoại. - Nhu Nhi nhìn mẹ Duy Nhất một lát nữa rồi bĩu môi lên tiếng gọi ông ta, không đợi Thượng Quan lão gia đồng ý, bé kéo kéo cánh tay Duy Nhất, hỏi: - Mẹ, chúng ta chưa đi à?
Là mẹ muốn bé gọi bé nên bé mới gọi, nếu không phải sợ mẹ giận thì bé cũng khồng gọi đâu. Bé không thích người này.
- Hử. . . . . . - Thượng Quan lão gia chuẩn bị đáp lại một câu, lại thấy nó quay đầu đi, giống như căn bản không thấy sự hiện hữu của ông ở đây. Sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-truoc-cua-tong-giam-doc-satan/3247715/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.