Chương trước
Chương sau
Lý Khả Hân thấy hai người lại muốn ầm ĩ lên, vội vàng khuyên một câu: “Anh Miêu, sự việc hôm nay đều là tại tôi không giải thích rõ ràng, hai người đừng gây gổ với nhau nữa, tất cả là lỗi của tôi!”
Miêu Quốc Khánh mỉm cười: “Được rồi, vậy tao liền nể mặt Khả Hân! Bồi thường tiền đi, tiền thuốc men, tiền phục hồi sức khỏe, cộng với tiền tổn thất khi không làm việc được, tất cả là sáu mươi triệu đồng.”
Vu Chiến gắt lên: “Mày đang lừa ai vậy? Mày bị thương chỉ có bao nhiêu đó mà vừa há miệng đã đòi sáu mươi triệu?”
Miêu Quốc Khánh hỏi lại: “Sáu mươi triệu? Cái giá này đã là nể mặt Khả Hân lắm rồi, mày có biết tao một ngày thu nhập bao nhiêu không?”
Vu Chiến khinh thường nói: “Nhà mày mở cửa hàng bán thịt heo chứ có phải mở tiệm vàng đâu!”
Miêu Quốc Khánh kích anh ta một cái: “Nhóc con, mày nói chuyện cũng đừng quá ngông cuồng, ông đây mở cửa hàng bán thịt heo thì thế nào? Một ngày tiền lời thu vào là chín triệu đó!”
Vừa nói anh vừa chỉ vào mình: “Cánh tay này của tao bị thương, ít nhất là một tuần không thể chặt thịt, chỉ lấy của mày sáu mươi triệu, đã nói nhiều rồi sao?”
Vu Chiến á khẩu không trả lời được, nếu dựa theo tính toán của Miêu Quốc Khánh thì sáu mươi triệu này quả thật không nhiều.
Lúc đó đánh nhau rất sảng khoái, không ngờ lại phải bồi thường nhiều tiền như vậy, anh ta nhất thời có chút hoảng hốt.
“Mày nói sáu mươi triệu thì nhất định phải là sáu mươi triệu? Nếu tao không đưa thì sao!”
“Không đưa? Vừa rồi nghe nói mày chạy xe trực tuyến đúng không? Nếu mày không trả tiền cho tao sẽ bị bắt giữ vài ngày vì tội gây mất trật tự trị an, nếu bị lưu lại hồ sơ tiền án, mày cảm thấy mày còn có thể chạy xe trực tuyến nữa không?”
Sắc mặt Vu Chiến đỏ bừng, tựa như đang bị bóp nghẹt đường sống.
Anh ta hiện tại cũng không có kỹ năng nào khác, thu nhập dựa vào hệ thống đặt xe qua mạng cũng có thể chống đỡ được toàn bộ chi phí trong nhà.
Nếu thật sự phải bỏ đi công việc này thì mua một chiếc xe cũng không có vấn đề, chỉ là sau này nguồn kinh tế trong nhà cũng liền không còn.
Vừa muốn nuôi xe lại còn phải nuôi gia đình, vốn dĩ chi phí sinh hoạt dư dả chỉ trong nháy mắt đã trở nên thiếu thốn!
Miêu Quốc Khánh cười lạnh: “Thế nào? Bây giờ mới biết sợ? Còn tưởng rằng mày là người không sợ trời không sợ đất chứ! Mày tự nhìn lại mình xem, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh, muốn tiền cũng không có tiền, nếu thật sự muốn cùng tao tranh giành Khả Hân, mày dựa vào cái gì để tranh với tao?”
Lý Khả Hân ở một bên khuyên giải: “Anh Miêu, anh thấy khoản tiền này có thể bớt lại một chút được không…?”
Vu Chiến vì cô ta nên mới đánh nhau với Miêu Quốc Khanh, cô ta cũng không thể nào trơ mắt đứng nhìn.
Miêu Quốc Khánh thoải mái nói: “Được, chỉ cần em đồng ý ngày mai cùng tôi đi ăn tối, sáu mươi triệu này cũng không cần đưa nữa, nói thật tôi cũng không thiếu chút tiền đó”
Lý Khả Hân nghe nói liền muốn gật đầu, kết quả là nghe Vu Chiến quát lớn một tiếng: “Không được!”
Khi giọng nói của Vu Chiến vang lên, người bên trong gian phòng toàn bộ đều giật mình sững sờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.