Miêu Quốc Khạnh ngược lại cũng không quan trọng lắm, tùy tiện đi đến một cái ghế gần đó ngồi xuống: “Sao vậy? Mày có ý kiến gì sao Vu Chiến? Không phải tao xem thường mày nhưng mà mày có thể lấy ra được sáu mươi triệu sao?”
Vu Chiến nắm chặt tay lại thành nắm đấm, anh ta thật sự không có sáu mươi triệu đó nhưng ở trước mặt Miêu Quốc Khánh tỏ ra sợ hãi, sau này làm gì còn mặt mũi mà theo đuổi Lý Khả Hân được nữa?
Anh ta liền quay qua lôi kéo Triệu Nam Thiên sang một bên: “Nam Thiên, cậu có……”
Triệu Nam Thiên không đợi anh ta nói xong, đã rút một tấm thẻ từ trong ví ra đưa tới.
Vu Chiến sững sờ: “Nam Thiên……”
Triệu Nam Thiên vỗ vỗ vai anh ta: “Anh em với nhau không cần nói lời khách sáo, bên trong có ba trăm triệu. Mật khẩu lát nữa tôi sẽ nói cho cậu. Tôi gần đây cũng không có việc gì gấp cần dùng tới tiền, cậu cầm đi mà đập vào mặt tên cháu trai kia đi.”
Hốc mắt Vu Chiến đều đỏ cả lên: “Anh em tốt, tôi cái gì cũng không nói, khẳng định tháng sau sẽ trả lại cho cậu!”
Nói xong anh ta quay người nhìn về phía Miêu Quốc Khánh: “Không phải chỉ là sáu mươi triệu thôi sao, ông đây trả cho mày. Về sau nhớ kỹ cách Lý Khả Hân xa một chút, nếu không tao gặp mày ở đâu sẽ đánh mày ở đó!”
Miêu Quốc Khánh đứng lên: “Ái chà, nhóc con cứ ở đó mà hống hách, mày chạy đi mượn tiền, cái này có thể coi là đàn ông sao?”
Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/871080/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.