Triệu Nam Thiên khép hờ đôi mắt rồi nói: “Đúng vậy. Chỉ vì một cái hợp đồng chính thức và ba triệu đồng đồng tiền thưởng, dĩ nhiên là không đáng. Những nếu như chuyện này có thể khiến Tôn Mập mạp phải ra khỏi bộ phận an ninh thì sao? Đến lúc đó, chúng ta vừa có quyền lại vừa có nhân lực, như thế chúng ta sẽ như một ông vua ăn tiêu mà không cần lo lắng.”
Từ Minh nghe đến đây thì hai mắt sáng ngời. Tuy cậu ta cũng mới tới đây làm việc nhưng cũng biết một vài chuyện nội bộ.
Chưa nói đến những quảng cáo ở trên thang máy và cổng ra vào, chỉ cần bọn họ có thể mang lại lợi nhuận cho chủ sở hữu, vậy thì mỗi tháng bọn họ chắc chắn sẽ được rất nhiều miếng thịt béo bở.
Trước kia cậu ta không dám nghĩ như vậy, nhưng hiện giờ cơ hội đã ở trước mắt rồi thì sao cậu ta còn lo nghĩ được nhiều như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, cậu ta nói: “Anh Thiên, nếu không phải vì tôi thì anh chắc chắn không bị kéo vào mớ chuyện rắc rối này, cho nên anh để tôi làm chuyện này đi. Đến lúc đó, tôi mà gây ra chuyện gì nữa thì tôi sẽ một mình gánh vác mà nhất định không để anh có chút liên lụy nào.”
Triệu Nam Thiên đưa tay lên rồi vỗ vào bả vai của cậu ta và nói: “Mọi chuyện cũng không phức tạp như cậu nghĩ đâu. Người quân tử thích tiền là để dùng nó vào việc lớn. Người đời nói làm trái ý trời cũng là giặc. Việc chúng ta làm là để lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870284/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.