Một trong số bọn họ thì đang nấu cháo điện thoại với bạn gái của mình. Còn một người khác thì đang chơi Liên Minh Huyền Thoại trên điện thoại di động của mình.
Triệu Nam Thiên cũng không khách sáo với bọn họ. Anh rửa mặt rồi lập tức lên giường.
Hai nhân viên bảo vệ kia nhìn nhau một cái, ánh mắt khinh miệt chợt lóe qua. Nhưng ánh mắt này không phải nhằm vào Triệu Nam Thiên, mà bọn họ chỉ đơn giản là đang biểu thị sự bất mãn với Tôn mập mạp.
Lúc đầu, bọn họ còn đang định ngày mai sẽ đi theo Triệu Nam Thiên rồi làm việc qua loa thôi. Nhưng mà thật không ngờ rằng, khi bọn họ đang định ra oai với người bỏ bê công việc này mà ngay cả một câu nói anh vậy mà lại không nói ra nửa chữ?
Sau đó, bọn họ cũng không còn suy nghĩ đến chuyện này nữa.
Đúng lúc bọn họ vừa được phát lương, cho nên bọn họ còn đang suy nghĩ xem mai có đi đút lót cho Tôn mập mạp hay không?
Sở dĩ bọn họ bị Tôn mập mạp nhắm vào, cũng không phải là do năng lực không đủ, mà là do bọn họ biếu tặng gã ta chưa đủ.
Dựa theo cấp bậc, bọn họ phải dành ra một phần tiền lương để biếu cho Tôn mập mạp, đây là một quy tắc ngầm trong bộ phận an ninh của bọn họ.
Trước kia bọn họ không phục, nhưng bây giờ lại không có cách nào khác. Nếu như bọn họ không làm theo ý Tôn mập mạp thì mấy người bọn họ cũng chỉ có thể đi vào con đường đen đủi cùng Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tong-tai-em-ngoan-cho-anh/870285/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.