Ngay khi về đến dinh thự Bạch Nhĩ, Manh Thư Quỳnh đã đòi một đòi hai bắt Vũ Hạo phải tiến hành trị liệu ngay.
Lâm Nhĩ Tích cũng rất vui vẻ đồng ý, đương nhiên trong thâm tâm không phải như vậy.
Cô ngồi ở phòng khách chính, hai chân chéo lại gác lên bàn, một tay cầm ly Whisky, tay kia cầm điện thoại.
"Ông ngoại, bây giờ Vũ Hạo và cái cô bác sĩ đó đang điều trị với nhau" - Lâm Nhĩ Tích mếu máo kể lể.
Đường Nhất Thủ làm giọng nhăn nhó qua đầu dây: "Cháu lo gì chứ, đã có đặt hết máy nghe lén rồi mà. Nhĩ Tích, cháu phải mạnh mẽ lên, phải phớt lờ Vũ Hạo. Cháu càng đu theo nó, nó sẽ bắt đầu tự cao về bản thân"
"Vâng. Nhưng sao ông không sang đây với bọn cháu?"
Đầu dây bên kia có tiếng thở dài: "Ta qua đó, lỡ nó không nhận ra ta, ta sợ mình nổi điên sẽ tẩn nó một trận".
Lâm Nhĩ Tích đổ mồ hôi: "À...vâng"
----------
Trên tầng 2, phòng riêng dành để điều trị bệnh cho Vũ Hạo.
Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, đối diện là Manh Thư Quỳnh.
Anh cứ ngồi như vậy, vẫn không thấy cô ta có tiến hành điều trị như mọi khi, mới thắc mắc: "Sao không chữa bệnh?"
Manh Thư Quỳnh làm giọng nghiêm túc: "Vũ Hạo, thật ra bệnh hoang tưởng của anh đã được điều trị rồi. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành khôi phục trí nhớ nhé?"
"Tôi bị mất trí?"
"Vâng"
Vũ Hạo nghe xong liền giật mình, trong đầu nghĩ ngay đến Lâm Nhĩ Tích: "Vậy cô gái dưới kia? Tôi với cô ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479468/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.