Ba ngày sau, Manh Thư Quỳnh cuối cùng cũng đặt chân được đến Hoa Quốc, ngay lập tức cô ta liền đến bệnh viện. Bệnh án của Vũ Hạo đều đã được nắm rõ trong tay, việc của cô bây giờ là giúp anh hồi phục trí nhớ.
Ở phòng bệnh của Vũ Hạo hiện giờ chỉ có bà nội và Lâm Nhĩ Tích đến thăm. Anh không thích cô, nhưng vì lo lắng nên cô không thể không đến.
Manh Thư Quỳnh vừa bước vào phòng, cách cư xử của Vũ Hạo liền rất khác, anh cau mày, giọng điệu vô cùng tự nhiên:
"Thư Quỳnh, tại sao mấy ngày nay tôi không được trị liệu?"
Manh Thư Quỳnh mỉm cười: "Xin lỗi, dạo này tôi có nhiều việc bận quá. Chúng ta sẽ tiếp tục điều trị trong hôm nay nhỉ?"
Nói rồi cô ta đưa mắt nhìn hai người còn lại, cúi đầu lễ phép: "Chào lão phu nhân, còn đây là..."
"Lâm Nhĩ Tích, người tôi đã nói với cô" - Bà nội lạnh lùng đáp lời.
Manh Thư Quỳnh cười cười nhìn Lâm Nhĩ Tích với ánh mắt thăm dò, cô cũng không để yên mà nhìn lại. Cô gái này, rõ ràng là tâm tư bất chính!
Bà nội cắt ngang cuộc đấu mắt của hai người: "Bác sĩ Manh, tôi cần nói chuyện riêng với cô"
"À...vâng"
----------
Ngoài phòng bệnh của Vũ Hạo.
"Như tôi đã nói, Nhĩ Tích là vợ của Vũ Hạo"
"Vâng"
Bà nội nuốt nước bọt cái rồi nói tiếp: "Nhưng hiện giờ nó không nhớ con bé là ai, cả những người đã từng tiếp xúc rất nhiều. Nhiệm vụ của cô là dần dần khôi phục lại trí nhớ cho nó, nhất là những gì liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479467/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.