Sáng hôm sau, Lâm Nhĩ Tích tươi tắn trong bộ váy trắng voan mỏng dài hơn gối, xinh đẹp như một nàng công chúa.
Cô thong thả ngồi xuống bàn ăn, bên trái là Manh Thư Quỳnh, bên phải là Vũ Hạo và A Trạch.
Là chủ nhà, Lâm Nhĩ Tích vừa ăn một miếng đã liền hỏi han vô cùng "tận tình": "Bác sĩ Manh, đêm qua cô ngủ có ngon không?"
Thần sắc Manh Thư Quỳnh giảm sút nặng nề, mắt thâm quầng rõ to. Tuy vậy vẫn miễn cưỡng đáp lời: "Có...rất tốt, rất ngon"
"Vậy hôm nay mấy giờ sẽ điều trị nhỉ?"
Đối phương nghiến răng nghiến lợi. Lâm Nhĩ Tích đê tiện đã bỏ thứ gì vào thức ăn của cô, khiến cô cả đêm chạy tới chạy lui.
Hôm nay cô nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra, lại còn phải lo chuyện điều trị cho Vũ Hạo.
"Chắc cũng khoảng...tối"
Lâm Nhĩ Tích cười trìu mến: "Được, cô có muốn đi đâu cứ nói A Trạch đi đưa nhé"
"Tôi biết rồi"
-----------
Buổi trưa, Lâm Nhĩ Tích ngồi thong dong trên sofa xem truyền hình trong khi A Trạch đã đưa Manh Thư Quỳnh ra ngoài.
"Tình tính tinh" - Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên liên hồi.
"A lô"
"Tiểu thư, Manh Thư Quỳnh xử lí thế nào?"
"À, nói bác sĩ sút ruột cho cô ta là được" - Lâm Nhĩ Tích không do dự trả lời, đầu dây bên kia đáp lại rồi liền tắt máy.
Cô cầm điện thoại trên tay cười thầm, sao mình có thể lương thiện như thế chứ?
"Tình tính tinh" - tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, lần này không phải A Trạch.
"A lô Uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sieu-sat-thu/1479469/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.