Đặng Khoa nghĩ ngợi rồi nói: " Mỗi người bắn ba phát, ai cao điểm hơn thì thắng ! ''
Tịch Nguyên : '' Được thôi ! Anh trước đi ! ''
Đặng Khoa và Tịch Nguyên đã thử súng xong, hai người không hẹn mà cùng không mang kính bảo hộ và tai nghe cách âm.
Đặng Khoa cảm thấy đeo mấy thứ đồ chơi kia trông không ngầu, còn Tịch Nguyên thì đã "thực chiến" quen rồi, dùng những thứ đó lại có cảm giác trói buộc.
Tịch Nguyên lui xuống hai bước, ra hiệu anh ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Đặng Khoa cầm súng trong tay, cảm thấy vô cùng tự tin. Anh ta hít sâu một hơi tập trung chú ý giơ súng lên ngắm vào bia bắn.
Lúc này đây, anh ta cảm thấy súng trong tay như hòa làm một với cậu ta.
Trước đây, anh ta cũng rất thích súng chỉ là tính tình không kiên nhẫn, hứng thú nhưng ghét tập luyện chỉ biết dựa vào thiên phú. Dạo gần đây cũng không biết anh ta bị kích thích gì mà ngày nào cũng đến chơi.
Tôi cảm thấy đứa con gái này có ngu thì cũng không ngu đến mức đấy chứ? Có phải cô ta đang "Giả heo ăn thịt hổ" không?" Có người nghi ngờ nhỏ giọng lầm bầm.
"Hứ! Cái dạng như cô ta mà cũng đòi "giả heo ăn thịt hổ"?"
Nói thế cũng phải, con nhỏ đó muốn ra vẻ một phen không ngờ lại bị mất mặt!"
''Đoàng !'' phát thứ nhất vào hồng tâm ,10 điểm
'' Đoàng! '' phát thứ hai ,10 điểm
'' Đoàng !
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/2759748/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.