Sáng hôm sau...
Tịch Nguyên mơ màng tỉnh dậy, đầu cô đau như búa bổ, cả người đều nhức nhối.
Cô bóp trán, nhìn Ngụy Thanh Trạch với vẻ mặt tiều tụy, xanh xao hơn nữa trên tay áo anh còn thấm một vũng đỏ.
Thấy Ngụy Thanh Trạch vẫn còn ngủ,Tịch Nguyên vén chăn, vừa đặt chân xuống đất thì một giọng nói lành lạnh vang lên:
'' Vô dụng! ''
Tịch Nguyên híp mắt nhìn Ngụy Thanh Trạch ở sofa phía đối diện: '' Nhìn lại mình xem.''
Nói xong, cô đứng dậy, đi về phía cửa. Tịch Nguyên đi đến cuối hành lang, cô dừng lại trước cửa một phòng bệnh. Cô đứng ở đó rất lâu, tay đưa ra rồi thu lại, bước chân nặng nề như đeo chì.
Mãi một lúc đắn đo, Tịch Nguyên mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bên trong, nồng nặc mùi băng gạc và cồn làm đầu óc của cô choáng váng.
Tịch Nguyên kéo ghế, ngồi gần bên giường, cô đặt hai bàn tay nhỏ bé của mình lên cánh tay được băng bó chặt cứng cùng dây nhợ rối tung trên giường, giọng nói be bé và dịu dàng:
''Hồng Ân, anh mau tỉnh dậy đi! Anh còn rất nhiều việc phải làm nữa đó. Nếu anh không tỉnh lại, em gái của anh sẽ quên mất anh đó! ''
Giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má. Trong căn phòng yên tĩnh đến lạ thường chỉ còn lại tiếng của máy móc hoạt động.
Cảm nhận được tiếng bước chân phía sau, Tịch Nguyên nhanh chóng lau đi nước mắt. Ngụy Thanh Trạch đẩy của đi vào, anh để lên bàn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/2759702/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.