Hạ Phong vô cũng ngạc nhiên với yêu cầu này của Tịch Nguyên nhưng rồi cũng nhanh chóng vui vẻ bế cô lên. Một bước của Hạ Phong cũng bằng Tịch Nguyên đi mấy bước.
Vừa đến đầu hành lang đập vài mắt cô là ánh lửa lập lòe ở căn phòng phía cuối. Chỉ một căn phòng duy nhất ở cuối bị cháy.
Lúc này, Tịch Nguyên mới hiểu ra, đám người lúc nãy không phải đến vì cô, mục đích chính của bọn họ chính là lấy đi hơi thở cuối cùng của người trong căn phòng đó.
Tịch Nguyên nhảy xuống khỏi người Hạ Phong, khập khiễn bước chậm từng bước đến phía đám cháy.
Hạ Phong rất lo lắng với biểu hiện của cô, anh giữ cánh tay cô lại, kéo cô vào lòng mình, nhẹ giọng:
'' Rất nguy hiểm! Ngoan, sẽ không sao đâu. ''
Tịch Nguyên đẩy Hạ Phong ra ngoài, cô không còn tâm trạng nào để ý lời người khác nói nữa. Tịch Nguyên nén cơn đau ở chân, cô tiến nhanh lại căn phòng đang được dập lửa.
Đến nơi, Tịch Nguyên lại bị chặn lại, trái tim cô như bị ai bóp nghẹn. Nước mắt cũng bắt đầu lã chã, đôi tay run run túm lấy cổ áo người đang chặn cô lại:
'' Bệnh nhân trong đó đâu? ''
''Cô hãy bình tĩnh! Bệnh nhân trong đó....''
'' Đâu? ''
'' E là...không qua..''
Nghe xong câu trả lời, Tịch Nguyên ngồi thụp xuống đất, lắc đầu như trống bỏi, miệng lẩm bẩm:
'' Không...không phải như vậy. Tôi sẽ cứu anh ấy, phải anh ấy sẽ sống. Đúng vậy. ''
Ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/2759700/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.