Tịch Nguyên cứ chạy mãi, chạy mãi nhưng cô lại không thể thấy được điểm dừng. Bao trùm xung quanh cô đều là lửa nóng như nham thạch. Âm thanh cầu cứu cứ vang mãi trong đầu cô.
Tịch Nguyên chỉ biết khóc rồi tiếp tục chạy về phía trước, càng chạy cô cảm lại càng cảm thấy bế tắc.
Bỗng nhiên, một giọng nói ấm áp cùng một bàn tay rắn rỏi cứu vớt lấy cô ra khỏi đám cháy.
Là ai? Tại sao lại cứu cô?
Thật sự rất dịu dàng!
Tịch Nguyên giật mình tỉnh giấc, cô hoảng hốt ngồi bật dậy, vệt nước mắt vẫn còn trên gương mặt, mồ hôi lạnh đầy trên trán, tóc cũng rối lên.
Hạ Phong lo lắng nắm chặt lấy tay cô, anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau, ân cần hỏi:
'' Gặp ác mộng hửm? Đã không sao rồi! Có tôi ở đây! ''
Tịch Nguyên quay sang nhìn anh, trong ánh mắt cô tràn đầy sự khó hiểu:
'' Sao lại không hỏi tôi, những chuyện đã xảy ra? ''
'' Sao phải hỏi? Chỉ cần đó là em thì chuyện gì cũng đều đúng. '' Hạ Phong làm ra vẻ lí lẻ.
Nghe anh nói xong, lồng ngực Tịch Nguyên đập một cách mạnh mẽ. Cô cảm thấy rất ấm lòng nhưng vẩn thờ ơ:
'' Anh thật sự không muốn biết sao? ''
Hạ Phong đưa tay xoa đầu cô: '' Em không muốn nói thì tôi cũng không muốn biết. Đợi khi nào em sẵn sàng thì có thể nói còn không em có thể để trong lòng cả đời. ''
'' Đó là mới chính là gia đình của tôi. Người chết cháy chính là anh tôi. Tôi gây thù chuốc oán với người khác, anh ấy gánh thay tôi sau đó mất mạng. Tôi chỉ có thể kể cho anh nghe bấy nhiêu thôi! ''
Tịch Nguyên quay sang phía khác né tránh đi ánh mắt của Hạ Phong.
Tịch Nguyên nói tiếp: '' Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Mối thù này tôi nhất định phải bắt họ trả gấp 10. ''
Hạ Phong xoay bả vai cô qua phía mình, ánh mắt anh nhìn cô sâu hun hút:
'' Sao em lại không nói với tôi? Tôi không đáng để em dựa vào sao? Hay em không tin tưởng tôi? Tôi đã ghen ghét, tôi ghen với người đàn ông đã ở cạnh em suốt 5 năm. Nếu tôi gặp em trước có phải em sẽ chịu tin tưởng tôi không? ''
'' Nếu hôm đó tôi không đến kịp, em sẽ thế nào?Em biết không? Ngày em đến như đã cứu rỗi cả cuộc đời tôi. Nó vì em mà thay đổi tất cả. Tôi thật sự rất sợ, sợ rằng sẽ vuột mất em. Sợ mọi thứ sẽ trở lại như ngày em chưa đến. ''
Tịch Nguyên sững người, ánh mắt cô ngân ngấn nước. Ở với anh khá lâu rồi, đây là lần đầu cô nghe anh nói nhiều như vậy lại còn xuất phát từ tận đáy lòng của anh.
Tịch Nguyên không kìm được bổ nhào vào lòng anh.
Hạ Phong khá bất ngờ vì hành động của cô nhưng cũng rất vui vẻ đáp lại cái ôm này.
Đang tình cảm thì ngoài cửa, Hướng Viễn chạy xồng xộc vào.
Tịch Nguyên vội vã buông Hạ Phong ra, ngồi ngay ngắn lại, mặt cũng đã đỏ như trái cà chua.
Thấy vẻ mặt của sếp mình lạnh như băng còn đầy sát khí bắn về phía cửa, Hướng Viễn sợ đến toát mồ hôi:
'' Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, không thể thiếu sếp được. ''
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]