Sáng hôm sau, tại Hạ gia...
'' Nguyên Nguyên, mau mau đến cứu anh. ''
Tịch Nguyên cứ chạy mãi, chạy mãi nhưng cô lại không thể thấy được điểm dừng. Bao trùm xung quanh cô đều là lửa nóng như nham thạch. Âm thanh cầu cứu cứ vang mãi trong đầu cô.
Tịch Nguyên chỉ biết khóc rồi tiếp tục chạy về phía trước, càng chạy cô cảm lại càng cảm thấy bế tắc.
Bỗng nhiên, một giọng nói ấm áp cùng một bàn tay rắn rỏi cứu vớt lấy cô ra khỏi đám cháy.
Là ai? Tại sao lại cứu cô?
Thật sự rất dịu dàng!
Tịch Nguyên giật mình tỉnh giấc, cô hoảng hốt ngồi bật dậy, vệt nước mắt vẫn còn trên gương mặt, mồ hôi lạnh đầy trên trán, tóc cũng rối lên.
Hạ Phong lo lắng nắm chặt lấy tay cô, anh nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau, ân cần hỏi:
'' Gặp ác mộng hửm? Đã không sao rồi! Có tôi ở đây! ''
Tịch Nguyên thẩn thờ, trong vô thức cô hỏi:
'' Tại sao? ''
'' Không sao cả! '' Hạ Phong thản thản nhiên đáp lại.
Tịch Nguyên quay sang nhìn anh, trong ánh mắt cô tràn đầy sự khó hiểu:
'' Sao lại không hỏi tôi, những chuyện đã xảy ra? ''
'' Sao phải hỏi? Chỉ cần đó là em thì chuyện gì cũng đều đúng. '' Hạ Phong làm ra vẻ lí lẻ.
Nghe anh nói xong, lồng ngực Tịch Nguyên đập một cách mạnh mẽ. Cô cảm thấy rất ấm lòng nhưng vẩn thờ ơ:
'' Anh thật sự không muốn biết sao? ''
Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-sat-thu/2759699/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.