Bầu trời dần chuyển về đêm, các y bác sĩ đã chuẩn bị nghỉ ngơi, Hà Bội Sam vừa mới tắm xong thì định lên giường ngủ, Lục Tư Phàm ở nhà không có gì làm thì lại nhớ cô, anh vô cùng nhớ nhung vợ mình, ăn không ngon ngủ không yên, cứ nhìn điện thoại mãi.
Lục Tư Phàm chần chừ 1 lúc thì cũng quyết định gọi cho cô, Hà Bội Sam đi đến 1 chỗ khá vắng vẻ để nghe máy
[Alo lại là anh à? Lại có chuyện gì muốn nói sao?]
Lục Tư Phàm im lặng không nói gì
[Nè? Anh không trả lời thì tôi tắt máy đấy nha]
Lục Tư Phàm vội nói
[À khoan đã... tôi.... tôi]
[Có chuyện gì anh nói lẹ đi]
[Chỉ là... cô... cô ăn cơm chưa vậy?]
[Tôi ăn rồi, chuẩn bị đi ngủ]
[Ờ.... nếu không có gì thì...]
[Anh ăn cơm chưa?]
Nghe cô hỏi thăm mình thì Lục Tư Phàm vui vẻ đáp
[Tôi ăn rồi, chừng nào cô về?]
[Sáu ngày nữa tôi về, anh ở nhà có chuyện gì vui không?]
[Cũng bình thường thôi, không có gì đặc biệt]
Trương Chí Thần nhìn Hà Bội Sam đang đứng nói chuyện vui vẻ, trong lòng có chút tiếc nuối, anh chỉ có thể đứng từ xa nhìn người mình yêu nói chuyện vui vẻ với người khác
Chu Khả Di từ xa đi lại, cô nhìn thấy Trương Chí Thần nhìn Hà Bội Sam như vậy, trong lòng tuy không vui nhưng vẫn cố mỉm cười hỏi
“Anh đứng đây chờ chị ấy vào à?”
Nghe cô gọi mình thì Trương Chí Thần giật mình nhìn lại
“Hả! Em đứng đây từ khi nào vậy”
“Mới đến, nhưng mà....Đủ thấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-toi-la-bac-si/371452/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.