Lâm Hân Nghiên nhìn lướt qua ngón tay áp út của anh, ánh mắt lóe lên chút thất vọng
Cô thầm nghĩ (Quả nhiên anh ấy không đeo nhẫn)
"Hóa ra, trong mắt anh, cuộc hôn nhân này vốn dĩ không phải vì tình yêu, đúng không?"
Lục Phong ngẩng đầu, ánh mắt hơi sững lại
"Ý em là gì?"
"Anh luôn cố tỏ ra là người chồng hoàn hảo trước mặt gia đình em, nhưng phía sau thì sao? Tùy tiện ăn cơm, thân thiết với phụ nữ khác, thậm chí còn nhận bánh của họ. Đây là cách anh làm một người chồng sao?"
"Hân Nghiên, em bình tĩnh. Chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?"
"Chúng ta đang nói chuyện đấy chứ. Hay anh nghĩ em đang tự độc thoại với không khí?"
Giọng cô dần lớn hơn
"Anh có biết ở Lâm gia, mọi người luôn hỏi em: ‘Lục Phong đâu? Khi nào anh về? Bệnh viện nhiều việc lắm sao?
Em phải trả lời sao đây? Cưới chưa được bao lâu mà anh đã bận đến mức không có thời gian ăn cơm cùng vợ? Đây là kiểu hôn nhân gì thế?"
Lục Phong nhíu mày, hạ giọng xuống "Hôm qua chẳng phải anh đã về nấu cơm đợi em về sao. Nhưng em nói em bận anh cũng là tôn trọng em mà"
"Hôm qua?" Cô bật cười, một nụ cười đầy chua chát
"Thế hôm nay thì sao? Anh không về, cũng không gọi. Anh biết bố em chỉ trích em thế nào không? Anh nghĩ một lời xin lỗi là đủ à?"
Lục Phong cúi đầu không muốn tránh cãi với cô liền nhận lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3746446/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.