Một cô gái trẻ có mái tóc nâu nhẹ nhàng bước tới, nụ cười tươi tắn hiện rõ khi cô vẫy tay chào anh. Lục Phong dừng bước, lễ phép gật đầu đáp lại
"Cô Cao, tìm tôi có việc gì sao?"
Cô gái mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ cảm kích
"Tôi đến để cảm ơn anh đã chữa khỏi bệnh cho bố tôi. Thay lời cảm ơn, tôi mang chút quà nhỏ biếu anh"
Lục Phong mỉm cười nhã nhặn, vẻ mặt bình thản nhưng lời nói lại nghiêm nghị
"Đây là trách nhiệm của tôi, không cần phải khách sáo. Hơn nữa, quà này tôi không thể nhận"
Ngô Nhất, đứng bên cạnh, nhìn thấy hộp quà trên tay cô gái liền nhướng mày, ý bảo Lục Phong nhận đi
Nhưng ngay lập tức, anh nhận được ánh mắt sắc lạnh từ người bạn mình, khiến anh chàng lập tức đứng thẳng người, im bặt
Cô gái vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng nói tiếp:
"Nếu anh không nhận quà cũng không sao, tôi chỉ muốn có chút thời gian trò chuyện cùng anh"
"Ý cô là gì?" Lục Phong hơi nhíu mày, giọng nói pha chút khó hiểu
Ngô Nhất cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, liền kiếm cớ rút lui
"Vậy... hai người cứ nói chuyện nhé, tôi... tôi đi trước"
Lục Phong lườm anh bạn một cái đầy bất mãn. (Thật là, lúc cần thì lại bỏ bạn mà chạy)
Quay sang cô gái, anh hạ giọng:
"Xin lỗi, tôi còn nhiều việc phải làm. Có lẽ không tiện nói chuyện tiếp. Tôi xin phép"
Lục Phong cùng Ngô Nhất vừa quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3731194/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.