Lâm Hân Nghiên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lâm Minh Viễn mà bật cười nhẹ, giọng nói lạnh lùng nhưng có chút trêu chọc:
“Khoá thẻ tín dụng của cậu"
Lời này đối với Lâm Minh Viễn chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang
Anh tròn mắt nhìn chị, giọng lắp bắp:
“Chị... Chị đừng đối xử với em như vậy mà!”
“Khoá thẻ của cậu, là chị đang cảnh cáo. Bớt ăn chơi lại, lo mà chuyên tâm vào việc học hành đi"
Nghe thế, Lâm Minh Viễn cuống quýt, giọng mềm mỏng như mèo con bị trách mắng:
“Em hứa sẽ không chơi bời nữa, sẽ chăm chỉ học hành... Chị đừng khoá thẻ của em mà!”
Câu trả lời của Lâm Hân Nghiên là một ánh mắt sắc lạnh, kèm theo lời mệnh lệnh dứt khoát:
“Im miệng!”
Ánh nhìn nghiêm khắc khiến Minh Viễn sợ đến mức không dám hé môi thêm, nhưng vẻ mặt thì bí xị ra rõ ràng. Một lát sau, anh lí nhí:
“Nhưng mà... Chị ơi, đừng để bố biết chuyện này nhé"
Đôi mắt cậu ánh lên vẻ cầu xin tội nghiệp. Lâm Hân Nghiên không đáp, chỉ tập trung lái xe
Nhưng sự im lặng của cô đủ để Minh Viễn hiểu rõ câu trả lời. Xe dừng lại trước cổng lớn nhà họ Lâm
Minh Viễn bước xuống nhưng vẫn ngoái đầu lại năn nỉ
“Chị à, nghĩ lại đi, đừng khoá thẻ của em được không?”
“Cút"
“Vâng, vâng, em đi ngay đây!”
Nói rồi, anh quay người chạy biến vào nhà như một cơn gió. Lâm Hân Nghiên nhìn theo dáng vẻ luống cuống của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3731193/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.