Cô đắc ý mỉm cười, bước theo anh vào phòng làm việc. Trong khi anh đi lấy thuốc, Lâm Hân Nghiên lướt mắt xung quanh, quan sát căn phòng. Mọi thứ đều ngăn nắp và sạch sẽ
"Cô ngồi đi"
Lâm Hân Nghiên gật đầu, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh
Anh lại tiếp tục kiểm tra vết thương của cô, dùng chiếc kẹp y tế để kẹp bông, sau đó đổ một chút dung dịch khử trùng lên
Lâm Hân Nghiên liếc nhìn bảng tên trên áo anh
"Anh tên Lục Phong à? Tên đẹp, người cũng đẹp"
Lục Phong không để ý lắm, chỉ tập trung xử lý vết thương cho cô
Khi bông cồn vừa chạm vào vết thương, Lâm Hân Nghiên nhẹ nhàng xuýt xoa, giả vờ đau
"Shhhh..."
Thực tế, những vết thương này không hề khiến cô đau đớn, nhưng cô muốn anh lo lắng
Còn anh, thấy cô đau, liền quay sang lo lắng hỏi
"Đau lắm sao?"
"Sh... đau"
"Khử trùng thôi, cố chịu một chút."
Lâm Hân Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, mắt không rời khỏi khuôn mặt anh
Mũi cao, lông mi dài, làn da trắng mịn, đôi mắt đen sâu thẳm khiến cô không thể rời mắt
Anh chỉ chăm chú vào việc xử lý vết thương, không hề hay biết ánh mắt của cô đang đắm chìm vào vẻ đẹp của mình. Trong lòng cô thầm nghĩ:
(Mũi cao, lông mi dài, mắt đẹp, tay đẹp... sao người đàn ông này lại hoàn hảo như vậy?)
"Xong rồi"
Anh quay sang, nhỏ dung dịch rửa tay, Lâm Hân Nghiên tò mò nhìn anh:
"Bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3731192/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.