Sau khi mẹ cô mất ông cũng định ở vậy nuôi cô nhưng vì cần người lo toan cho Lâm gia nên sau đó 4 năm Lâm Hải đã rước bà ta về làm vợ rồi họ sinh ra được một cậu con trai
Lâm Hân Nghiên không né tránh, thản nhiên đáp
"Người vợ hai yêu dấu của bố lại mách sai rồi"
Cô làm sao mà không biết trong đám cổ đông đó có người của bà ta chuyện ngày hôm nay chắc đã bị ông ta nói lại
Bà ta ngoài mặt khi có bố cô thì ăn nói nhỏ nhẹ rất tốt với cô nhưng khi không có ông thì cái bộ mặt thật mới lòi ra
"Bố coi trọng họ, nhưng con thì không. Những kẻ đó chỉ biết đứng nhìn mà không dám làm. Họ là những người có tầm nhìn hạn hẹp
Phụ nữ thì sao phụ nữ cũng không thể làm chủ một tập đoàn được à?"
"Tổng giám đốc Lâm là nữ?"
Lâm Hải ánh mắt nghi hoặc nhìn cô từ trên xuống dưới lại nói
"Nếu con không nói thì bố cũng không biết đấy"
Lâm Hân Nghiên nghe xong, nở nụ cười nhàn nhạt. Lâm Hải cũng dần dịu lại, không còn giữ vẻ nghiêm nghị như lúc đầu, thay vào đó là nụ cười pha chút bất lực
"Con là do mẹ sinh ra, người nuôi con là bố
Bố không biết cũng phải thông cảm"
Cô đáp lời, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự xa cách
"Con thì giỏi rồi. Bố không muốn cãi với con nữa"
Lâm Hải ngừng lại một chút, ánh mắt trở nên nghiêm túc
"Thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3731189/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.