Rời khỏi biệt thự, Lâm Hân Nghiên lái xe về nhà riêng. Cô không muộn ngày ngày phải nhìn sự giả tạo của bà mẹ kế, đành chọn cách ra ngoài sống để có chút yên bình cho bản thân
Lâm Hân Nghiên trở về ngôi nhà riêng của mình, một nơi mà cô đã quen thuộc nhưng cũng luôn cảm thấy xa cách
Khi cánh cửa mở ra, cô bước vào không gian yên tĩnh, không một ánh đèn
Chỉ có ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, chiếu lên không gian vắng lặng
Tạo ra một cảm giác lạnh lẽo, vắng vẻ. Căn nhà rộng rãi, nhưng không có tiếng động, chỉ có tiếng bước chân cô vang vọng trong không gian rộng lớn
Phòng khách không có nhiều đồ đạc, chỉ có những món nội thất cơ bản, không màu mè, toát lên sự đơn giản nhưng cũng có phần lạnh lùng
Từ phòng khách, cô đi qua hành lang dài, đến khu vực bếp. Căn bếp nhỏ gọn nhưng đầy đủ tiện nghi, với những tủ bếp sáng bóng, mặt bàn đá cẩm thạch trắng. Bên cạnh là bàn ăn không quá lớn cũng không quá nhỏ
Cô mở tủ lạnh, bên trong chỉ còn một bịch bánh mì, một hộp sữa và vài chai nước lọc
Vì thường xuyên về muộn, sáng lại đi sớm, căn bếp chẳng mấy khi được sử dụng. Lâm Hân Nghiên rót sữa vào cốc, rồi cầm lên phòng ngủ
Phòng ngủ tuy không lớn, nhưng được thiết kế rất tối giản với chiếc giường lớn, bộ ga giường màu xanh nhạt nhẹ nhàng, tạo cảm giác thanh thản
Một chiếc ghế bành đặt gần cửa sổ kính, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3731190/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.