Lâm Hân Nghiên ngả người dựa vào ghế, ánh mắt sắc lạnh đảo qua từng gương mặt đang im lặng
Cô biết rõ, dù bất mãn nhưng bọn họ cũng chẳng dám chống đối công khai
"Tôi mong các vị hiểu rõ tình thế hiện tại"
Giọng cô vang lên, trầm ổn nhưng đủ lực
"Hãy cân nhắc điều gì có lợi nhất cho bản thân... và cho cả Lâm Việt"
Cô mỉm cười, một nụ cười khó đoán, rồi thêm vào:
"Nếu các vị ủng hộ tôi trong đợt bỏ phiếu tới, tôi đảm bảo sẽ không ai trong số các vị phải chịu thiệt"
Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Hà Bắc bức bối thở dài, trong khi những người còn lại chìm vào trầm tư
Lâm Hào mỉm cười đầy ẩn ý, Lâm Hân Nghiên cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt, nhưng rất nhanh, gương mặt cô lạnh tanh, giọng nói sắc bén vang lên
"Tan họp"
Cô đứng dậy, cầm tài liệu rời khỏi phòng họp. Sau khi cánh cửa khép lại, tiếng xì xào mới râm ran
"Cô ta nghĩ mình là ai mà dám nói như thế?"
"Chỉ là một con nhóc, đừng tưởng leo lên được vị trí ấy là muốn làm gì cũng được!"
_________
Ra khỏi phòng họp, Lâm Hân Nghiên lẩm bẩm, giọng hạ thấp nhưng đầy mỉa mai
"Một lũ lão già cạn nghĩ, thích diễn trò thì cứ diễn đi"
Tay cô lấy từ túi áo vest một hộp kẹo, rút một viên bỏ vào miệng
Mỗi khi tức giận, cô luôn dùng cách này để kiềm chế bản thân – một thói quen khó bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-thanh-nhan-duyen/3731188/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.