Hàn Thiên Nhược còn đặc biệt nâng giọng ở bốn chữ trò-chơi-nguy-hiểm.
Vô cùng mập mờ, ái muội!
Mặc Âu không kiêng dè, để mặc cho mùi hương nam tính vị thanh mát của bạc hà dụ hoặc riêng anh vây lấy mình, thong dong nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hun hút kia.
‘‘Anh dám?’’
Hàn Thiên Nhược vui thích mà lấy một lọn tóc mềm mại của Mặc Âu nghịch ngợm xoay tròn, hứng thú hỏi lại:
“Sao lại không dám?”
Mặc Âu cũng học theo anh nghịch tóc, nhưng đúng hơn là lấy tay vò đầu Hàn Thiên Nhược, biến nó từ thẳng thớm thành bù xù y như tổ quạ.
Cơ mà hình ảnh này lại khiến cô mê mẩn.
Hình tượng cấm dục lại tùy ý mà lười biếng việc thể hiện cảm xúc của anh khiến cô dường như bị chìm đắm trong sự say sắc đó.
Tất nhiên, cô là một người luôn tôn sùng chủ nghĩa mặt đẹp.
Cô bâng quơ phát ra câu nói: “Bởi vì trong đầu em đang hiện ra một viễn cảnh vô cùng hạnh phúc”
Hàn Thiên Nhược đặt lọn tóc của cô trong tay lên đôi môi mỏng lạnh, mấp máy môi ý hỏi:
“Viễn cảnh hạnh phúc thế nào?”
Mặc Âu chớp mắt nhìn Hàn Thiên Nhược một cái, tỉnh bơ nói mà không hề suy nghĩ nhiều:
“Viễn cảnh đó sẽ là, em sinh một đứa con cho anh trai nhỏ, rồi sau đó đem con của chúng em tới cho anh huấn luyện trở thành một vị lão đại siêu cấp cường bá như anh. Ý kiến này thật là quá tuyệt vời”
Hàn Thiên Nhược: “…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676262/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.