Hàn Thiên Nhược thờ ơ nhìn kẻ xâm phạm lãnh địa của mình.
Anh vuốt ve bàn tay nhuốm dòng máu đỏ tươi của mình, vừa vuốt vừa cong cong khóe môi đầy vẻ tà mị.
Hàn Thiên Nhược cất tiếng ra lệnh: "Phiền anh về sớm một chút, vợ chồng chúng tôi muốn đóng cửa bảo nhau’’
Mặc Âu nhíu mi: “Chúng ta là vợ chồng khi nào?”
Bạch Thần sững người, quay ngoắt đầu sang nhìn Mặc Âu bằng một ánh mắt khó tin.
Vợ chồng là sao?
Hàn Thiên Nhược liếc nhìn cô, lãnh khốc cười trầm một tiếng:
"Em còn chưa có quyền lên tiếng.
Tôi bảo em nói thì mới được phép mở miệng.
Nói im liền câm cho tôi!"
Mặc Âu nhìn Hàn Thiên Nhược bằng ánh mắt phức tạp, không hiểu sao cô cảm thấy thật nực cười.
Còn chưa có người nào dám quát cô như anh đâu.
Ngay cả gã anh trai bội bạc kia hay Lăng Cung cũng thế.
Mặc Âu không hề run rẩy, cũng chẳng hoảng hốt, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cô quay sang nói với Bạch Thần: “Anh về trước đi”
“Nhưng mà em…”
Bạch Thần e ngại nhìn Hàn Thiên Nhược. Xung quanh người anh ta bây giờ là bầu không khí như bị nhiễm độc, một chất kịch độc có thể chết ngay lập tức nếu tiếp xúc gần.
Mặc Âu liếc nhìn Hàn Thiên Nhược đang nhìn cô hằn học với đôi mắt sâu thăm thẳm đầy gợn sóng, không cho phép ai thoát khỏi cơn sóng đó.
Cô là ngoại lệ.
“Anh ấy không làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-bao-boi/2676263/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.