Đến ngày hôm sau thì dường như cô chỉ nằm được thôi, cứ cử động là cả người đau râm rang còn đầu thì ê ẩm do bị đám người kia nắm tóc.
Thế là nguyên ngày hôm ấy cô chỉ nằm có một chổ nên chẳng đi đâu hay ăn uống gì được, công việc cũng bị hoãn lại do không thể duy chuyển được.
Nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, Nguyễn Tri An liếc nhìn căn phòng trọ của mình rồi thầm nghĩ:
Chẳng lẽ cả cuộc đời này cô phải sống mãi thế này sao? Nghề nghiệp là quét rác và nơi ở là một căn phòng nhỏ, hằng ngày chỉ làm việc xong lại trở về nơi này và nằm trên chiếc giường này.
Bổng nhiên cô lại cảm thấy cuộc sống của mình cứ như vậy thì buồn chán lắm, nhưng nếu như bây giờ ai đó bảo cô hãy tô điểm cho cuộc sống của mình thêm nhiều màu sắc hơn thì cô phải làm gì đây.
Điều đó đối với cô là một bài toán khó, phải nói hiện giờ cô có được công việc và nơi ở cũng là một loại mai mắn rồi chứ đừng nói là làm đều gì lớn lao.
Ba mẹ không còn, người thân từ mặt, bản thân cô lại là người có tiền án tiền sự và nơi cô đang ở cũng là nơi đất khách quê người, hiện giờ cô cô đơn đến nỗi một người bạn cũng chẳng có.
||||| Truyện đề cử: Cố Chấp Yêu Em |||||
Nhưng không lẽ cô phải sống như vậy đến khi già đi và mất luôn hay sao? Nếu như vậy thì giá trị tồn tại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-anh/2741530/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.