Lần này cô tưởng đâu mình sẽ bị sấp mặt xuống mặt đất nhưng mai mắn lại được một bàn tay đỡ lấy.
Đến khi đứng dậy được rồi thì cô theo tự nhiên mà vội lên tiếng:
"Cám ơn"
Cám thấy khung cảnh nơi đây khá lộn xộn nên anh lên tiếng:
"Chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện được chứ"
Vừa ngước đầu lên cô thấy gương mặt anh thì đột nhiên một cảm giác quen thuộc ập đến, cứ như người này cô đã gặp ở đâu rồi nhưng không nhớ mặt.
Trong tiếng chửi lộn, ngăn cản, la hét của những người nơi đây thì cô thấy anh có mở miệng nói gì đó nhưng tiếng nói đã bị lấn át mất rồi.
Khi đại não của chưa lag kịp và hiểu những gì anh nói nên cô đành tạm gật đầu cho qua. Những tưởng như vậy là xong nhưng không ngờ giấy tiếp theo anh lại nắm tay cô và dắt ra khỏi nơi này.
Thoáng chốc bầu không gian xung quanh cô không còn ồn ào, náo loạn như lúc nãy nữa mà nó đã trở nên im đềm và an toàn hơn.
"Cám ơn lúc nãy anh đã giúp tôi, không có anh thì chắc là tôi bị té đến ụp mặt rồi"
"Đó là chuyện tôi nên làm mà thôi"
''Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin rời đi trước"
"Khoang đã"
"Có chuyện gì sao?"
"Tôi có thể hỏi là cô tên gì"
"Anh muốn biết tên tôi"
"Đúng vậy"
"Để làm gì chứ"
"Tôi muốn biết tên người đã cứu con gái của tôi"
Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-gap-duoc-anh/2741528/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.