Chương trước
Chương sau



Triệu Bân có rất nhiều lời muốn nói nhưng không bằng hai chữ này.

Cả đời này của hắn đúng là sống không vô ích, lúc Triệu gia gặp khó khăn thế mà lại có nhiều bạn tốt giúp đỡ như thế.

Nghe hắn nói câu cảm ơn, Lăng Phi cũng cảm thấy khó hiểu, ngươi nói cảm ơn làm gì, hay là ngươi cũng có quan hệ với Triệu gia?
Triệu Bân không nói gì nữa, vung tay dán thêm mười mấy lá bùa tốc hành để cho Đại Bằng tăng tốc, trước khi đến núi Thiên Táng thì phải cắt đuôi đám người phía sau.

Nhìn thái độ của Ngô Khởi, không giết được hắn thì vẫn chưa xong chuyện.

“Tìm một nơi an toàn cho ngươi”, Triệu Bân thầm nói.

Nơi an toàn chính là núi Bất Tử, nơi này không xa núi Bất Tử lắm, dẫn dụ đám người Ngô Khởi đến đó thì thành công.

Núi Bất Tử có trận mê cung nên đám người kia sẽ không thể ra khỏi đó trong thời gian ngắn, đợi hắn cứu được người trong tộc ra rồi sẽ quay lại tính sổ với Ngô Khởi.

“Cơ Ngân, ngươi chạy không thoát đâu!”, tiếng hét của Ngô Khởi vang vọng cả bầu trời, đôi mắt đỏ ngầu khát máu như thể đã quên mất nhiệm vụ phải tìm người Triệu gia, nhìn thấy Cơ Ngân là những việc khác đã không còn quan trọng nữa.


Mười mấy cường giả hoàng ảnh vệ cũng toát ra khí thế, hiếm khi gặp được Cơ Ngân ở ngoài nên phải bắt sống hắn, tên này có rất nhiều bí pháp, mang về nghiên cứu có thể tìm ra không ít bảo bối.

Triệu Bân mặc kệ hắn, cũng lười để ý đến, đợi đến núi Bất Tử thì mọi chuyện sẽ yên ổn.

“Ngươi không được tiết lộ những gì ta đã nói với ngươi ra ngoài đó!”, Lăng Phi chọc Triệu Bân một cái.

“Ta là người thế nào?”, Triệu Bân cười.

“Thế thì ta yên tâm rồi”, Lăng Phi lại ho ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

Triệu Bân giơ tay lên đè vào vai nó, có chân nguyên xâm nhập vào tiêu trừ sát khí cho Lăng Phi, tiện thể chữa trị vết thương cho nó.

Lúc này nhìn sang thằng nhóc tóc tím, hắn có cảm giác thân thiết hơn lúc trước nhiều, người có thể ra mặt giúp đỡ trong lúc khó khăn thế này đã không đơn giản là bạn cũ nữa rồi, phải nói là người thân mới đúng.

“Bắt sống, bắt sống cho ta!”, tiếng hét của Ngô Khởi vẫn chưa ngừng lại.

Triệu Bân không thèm nhìn lại, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, mắt chỉ đăm đăm trông về phía núi Bất Tử, đến đó chính là đến địa bàn của hắn, vào trong thành Thiên Thu rồi thì dù có là Đại Hạ Hồng Uyên có đến thì cũng không cứu được.


Quát!
Tốc độ của Đại Bằng cực kỳ nhanh, thời hạn thông linh đã đến, cuối cùng phải liều một phen, trước khi quay về linh giới phải đưa Triệu Bân và Lăng Phi đến núi Bất Tử, như thế nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.

“Chạy đi đâu!”
Ngô Khởi và cường giả hoàng ảnh vệ trước sau đuổi theo sát sau lưng.

Họ cứ đuổi theo như thế, cuối cùng không còn thấy bóng dáng của Cơ Ngân nữa, chỉ thấy màn sương mờ trên đỉnh núi che phủ, đã không còn nhìn rõ đường phía trước nữa, khả năng cảm ứng cũng bị hạn chế.

“Ta đã từng đến núi này nhưng không thấy có sương mù!”, cường giả hoàng ảnh vệ nhìn xung bốn phía.

“Tìm cho ta!”, Ngô Khởi nói, sau đó điên cuồng tìm kiếm.

Bên này Triệu Bân đã đến thành Thiên Thu, tiện tay đưa Lăng Phi vào trong rồi dặn: “Đừng ra ngoài”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

“Đệch!”
Đi ra ngoài rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng kêu la của Lăng Phi.

Cũng đúng, nhìn thấy cảnh tiên ở nhân gian như thế tất nhiên không khỏi cảm thấy bàng hoàng.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.