Chương trước
Chương sau



Vèo! Vèo!
Dưới ánh trăng mờ ảo, Triệu Bân phóng qua rừng cây với tốc độ cực nhanh, trên tay vẫn cầm một tấm bản đồ, từ bản đồ hắn có thể tìm thấy vị trí của núi Thiên Táng.

Thỉnh thoảng khi ngước mắt lên thì hắn liền nhìn thấy có rất nhiều thú cưỡi đang xẹt qua đầu, trên lưng mỗi con thú cưỡi đều có chở theo một người mặc đồ đen, có kẻ là tán tu mà cũng có kẻ là người của các thế lực khác, hơn nửa đêm chạy ra ngoài này thì rõ ràng không phải là để du sơn ngoạn thủy, chắc chắn bọn họ đều đang truy tìm tung tích của Triệu gia, vừa có thể công báo tư thù, vừa có thể nhận được tiền thưởng hậu hĩnh.
Thu bản đồ lại, Triệu Bân lại tăng tốc.
Đó là một ngọn núi hết sức hùng vĩ.
Số lượng đỉnh núi ở đây không hề ít hơn so với núi Bất Tử, mỗi một đỉnh núi đều vừa cao vừa dốc, bên sườn dốc lại có rất nhiều hoa nở trông như một bức tranh khoe sắc diệu kỳ, nếu như có người nào hiểu biết về phong thủy xuất hiện ở nơi này thì chắc chắn sẽ phải hô to hai chữ tuyệt diệu, bởi vì địa thế của ngọn núi này vô cùng tốt, nếu như ở đây bày trận pháp thì uy lực của trận pháp chắc chắn sẽ hết sức kinh người.
Đó chính là núi Thiên Táng.
Theo truyền thuyết thì nơi đây đã chôn thân một vị cường giả cảnh giới Thiên Võ cho nên mới được đặt tên là núi Thiên Táng.

Ở sâu trong núi có một tòa địa cung mà ít người biết.
Tiểu hắc mập, nhóc hám tiền, Xích Yên, Thanh Dao, Lâm Tà và toàn bộ tù nhân Triệu gia đều đang ở đó, ở bên trong tòa địa cung bí ẩn.

Tòa địa cung này đã trải qua hàng ngàn năm tháng nhưng vẫn có rất ít người biết đến.

Sở dĩ đám người nhóc hám tiền biết được là bởi vì địa cung này do lão tổ Bạch gia xây dựng, vì chiến loạn cho nên bọn họ mới phải dời ra ngoài, nếu không cần lánh nạn thì bọn họ cũng sẽ không đến đây.
Đối với đường hầm ngầm trong thành cổ Hạo Thiên thì có liên quan đến tổ tiên của gia tộc Ngưu Oanh, nhiều năm trước gia tộc hắn ta đã hoạt động ở khu vực này, đường hầm dưới lòng đất đã được đào hơn mười mấy năm, nếu không vì cứu người thì nó cũng sẽ không được sử dụng.
Cho nên mới nói việc tiểu hắc mập và nhóc hám tiền liên thủ cứu Triệu gia không phải là hành động bốc đồng mà đã trải qua sự bàn bạc và lên kế hoạch kĩ lưỡng, chỉ với chừng này người mà có thể cướp tù nhân Triệu gia ra khỏi tay hoàng ảnh vệ ngay trong thành Hạo Thiên, chuyện này đúng là có thể gây chấn động thiên hạ.
Mặc dù tất cả mọi người đã được cứu, nhưng bước kế tiếp mới là vấn đề.

Lần này bọn họ đã gây ra động tĩnh quá lớn, kinh động đến hoàng ảnh vệ, trấn ma ti, quân đội Đại Hạ, thậm chí là các thế lực lớn nhỏ khắp nơi đều đã tràn về đây.

Như vậy muốn đưa người an toàn thoát khỏi Đại Hạ chỉ sợ là khó như lên trời.

Dù sao thì bọn họ cũng đang bị khắp nơi truy đuổi.
“Dám cướp tù nhân ngay trong thành, ngươi đã nghĩ gì vậy?”, Lâm Tà chọc chọc Ngưu Oanh nói.

“Bọn ta cũng không biết thế nào, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao thôi”, tiểu hắc mập ho khan một tiếng nói: “Thời gian không kịp cho nên chỉ có thể làm liều, chỉ có quỷ mới biết được chuyện này lại gây ra động tĩnh lớn như vậy!”
“Tỷ có biết Triệu Bân ở đâu không?”, Bạch Nhật Mộng kéo góc y phục của Xích Yên hỏi.
“Ta không biết”, Xích Yên nhẹ nhàng lắc đầu.
Thanh Dao cũng nghe được câu hỏi này nhưng cô ấy không nói tiếng nào.

Trong toàn bộ Thiên Tông, thậm chí trên toàn cõi Đại Hạ này có lẽ cũng chỉ có một mình cô ấy mới biết Cơ Ngân chính là Triệu Bân.

Cô ấy vốn muốn nói ra nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy không nên làm như vậy, bởi vì thời cơ chưa tới.

Cô ấy rất lo cho sự an toàn của Triệu Bân, người biết thân phận thật sự của hắn càng ít thì mới càng an toàn.
Nếu như cô ấy đoán không sai thì Triệu Bân chắc chắn cũng đang đi khắp nơi tìm người.

Đáng tiếc là Triệu Bân không ở Thiên Tông mà cũng không ở Đế Đô, ngay cả cô ấy cũng không thể nào tìm được Triệu Bân.
Vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể chờ ở đây trước.

Nói chuyện một hồi thì địa cùng lại trở nên im lặng, phần lớn mọi người đều đang nhìn về phía người của Triệu gia.

Trạng thái của Triệu gia lúc này không hề tốt một chút nào, từ người lớn cho đến trẻ nhà đều đã mất hết tu vi, hoặc cũng có nhiều người bị trúng độc qua một thời gian dài cho nên đều đã trở thành phế nhân.

“Đa tạ các vị, mấy vị trưởng lão Tiệu gia mệt mỏi nói.



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.