Chương trước
Chương sau



Tuy nhiên uy lực kiếm của kiếm khí quá mạnh, mặc dù đã tránh được nhưng vẫn bị uy lực còn sót lại ảnh hưởng, là do ông lão hoàng ảnh vệ quá mạnh, đó là Địa Tạng đỉnh cao đấy, nếu bị đánh trúng không bị gì mới lạ.

“Ngươi không chạy được đâu”.

Vẫn là ông lão đó, trong thoáng chốc đã đánh tới, một tay giơ ra.

Lăng Phi phun ra máu, uy lực của Địa Tạng đỉnh cao quá mạnh, một tay này còn chưa chạm đến mà xương cốt của nó đã kêu lên răng rắc.

Nếu dùng thêm sức chắc chắn nó sẽ bị nghiền nát từng thành mảnh.

Soạt!
Ngay lúc nguy hiểm, Triệu Bân cứ như ma quỷ lao đến, một tay được bao phủ thiên cang hộ thể cưỡng ép chấn bay cái tay của ông già, chỉ trong thoáng chốc, một tay còn lại hắn túm lấy Lăng Phi rồi nhảy lên thân Đại Bằng, nó cất cánh bay lên cao.

“Thiên cang hộ thể?”, ông lão hoàng ảnh vệ nhướng mày: “Người của gia tộc Dương Thiên?”
“Hắn là Cơ Ngân, bắt sống hắn cho ta”, Ngô Khởi lanh mắt, vừa nhìn đã nhận ra Triệu Bân, hắn ta cười rất vui vẻ.

Đã nói rồi mà, hôm nay trước khi ra ngoài, hắn ta đã xem lịch hoàng đạo rồi, chắc chắn sẽ gặp được cơ duyên, mà tên Cơ Ngân đó chính là cơ duyên của hắn ta, vốn dĩ muốn truy sát Lăng Phi không ngờ lại gặp được chính chủ.


Quát! Quát!
Mười mấy con chim ưng kêu lên đồng loạt bay ngang qua bầu trời đuổi theo Triệu Bân.

Ở phía trước, tốc độ của Đại Bằng không chậm, vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên bầu trời như một luồng ánh sáng vàng.

Phụt!
Lăng Phi lại ho ra máu, nói thật thì nó rất bất ngờ khi gặp Cơ Ngân ở đây.

Nó bất ngờ thì Triệu Bân cũng bất ngờ: “Không thành thật ở nhà mà chạy ra ngoài làm gì”.

“Tìm người”, Lăng Phi ho khan.

“Tìm người Triệu gia?”, Triệu Bân hỏi.

“Ta có chút quan hệ với Triệu gia”, Lăng Phi không hề giấu giếm, dám nói mấy lời thật lòng vào lúc này thì đủ để chứng minh nó tin tưởng Triệu Bân thế nào.

Mấy năm nay nó hiếm khi có bạn, Triệu Bân là một, Cơ Ngân cũng được tính là một người.

“Ngươi… chẳng lẽ muốn đi cứu Triệu gia à?”, Triệu Bân cười nói.


“Ta có quan hệ khá tốt với Triệu Bân”, Lăng Phi lau máu ở khóe miệng, đây là câu trả lời tốt nhất, nếu không ai rảnh rỗi nửa đêm chạy ra ngoài dạo chơi, suýt nữa còn mất mạng.

Nghe nó nói thế, Triệu Bân cảm thấy rất ấm lòng.

Vào lúc quan trọng thằng nhóc tóc tím này vẫn rất nghĩa khí, cũng như Phượng Vũ, nhóc ham tiền, tên mập đều dám vươn tay ra giúp đỡ khi Triệu gia gặp khó khăn.

Trên thế đời hiện nay, có được phần tâm ý đáng quý này khiến hắn rất cảm động.

“Thế ngươi… tìm được rồi?”, Triệu Bân đưa mấy viên thuốc cho nó.

“Tìm được rồi”, Lăng Phi gật đầu.

“Ngươi tìm được rồi?”
“Ừ”.

“Ở đâu thế?”, Triệu Bân vội vàng hỏi, ánh mắt lóe sáng.

“Núi Thiên Táng”, Lăng Phi vẫn không hề giấu, tin tưởng người tên Cơ Ngân trước mặt này vô điều kiện: “Xích Yên, Thanh Dao và Lâm Tà đã đến đó, không biết có bị đuổi giết không”.

“Cảm ơn”.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.