Cổ Thiên Nguyên cảm thấy có hơi mất mặt, đường đường là cường giả Đại Đế, thế mà lại không muốn nhận thua? Nói ra có mất mặt hay không? Về sau sao còn có thể lăn lộn trong giới Đại Đế?
Nếu để các Đại Đế khác biết, có phải sẽ trở thành trò cười hay không?
"Hai người các ngươi không đi, chờ ta mời các ngươi ăn cơm à?”
Trần Trường An nhìn Niếp Hạo Thiên và Dạ Bắc Minh, lúc này, hai người kia đã ngây ra như phỗng.
Có thể nhìn ra được, hai vị kia bỏ chạy, tạo thành kích thích rất lớn cho bọn họ, cực kì lớn.
Câu nói kia của Trần Trường An mới làm bọn họ lấy lại tỉnh thần. "Cái đó... Cổ tiền bối, chúng ta... cáo từ trước". "Gổ tiền bối, ta cũng cáo từ".
Sau khi hai người nói xong thì xoay người chạy, mất mặt quá, chuyện này thật sự quá mất mặt!
Từ nay về sau, bọn họ cảm thấy, khi nhìn thấy người Cổ gia sẽ không ngẩng cao đầu được mất thôi.
"Tiểu Tiểu Cổ này, phẩm hạnh của hai người kia chẳng ra sao cả, về sau ít qua lại thôi".
"Không chơi nổi, không chịu nhận thua, không phúc hậu chút nào”, Trần Trường An tỏ ra khinh bỉ nói.
"Khụ khụ, đúng là nên ít qua lại hơn, vừa rồi ngươi làm thế nào vậy?” "Vì sao ngay cả ta cũng không nhận ra ngươi biến mất bằng cách nào?”
Cổ Thiên Nguyên không chú ý tới cách Trần Trường An xưng hô chút nào, ngược lại còn hết sức tò mò về thủ đoạn Trần Trường An đột nhiên biến mất.
"Chẳng qua chỉ là một vài trò vặt không ra gì, không đáng để nhắc tới, không đáng để nhắc tới", Trần Trường An tỏ ra khiêm tốn nói.
Trò vặt? Không đáng để nhắc tới?
Một thủ đoạn ngay cả cường giả Đại Đế cũng không thể làm gì được, thế mà cũng được gọi là trò vặt?
Ngươi không khoe khoang thì sẽ chết à? "Ăn chưa?"
Trần Trường An đột nhiên hỏi một câu, khiến Cổ Thiên Nguyên ngây ngẩn cả người, hắn có ý gì đây?
"Chưa ăn", Cổ Thiên Nguyên theo bản năng trả lời một câu, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ tiểu tử này muốn mời mình ăn cơm?
"Chưa ăn thì về ăn đi, chỗ ta không có cơm cho ngươi”. "Cổ gia lớn như thế, sao còn chạy đến chỗ ta ăn chực". "Thật keo kiệt!"
Mấy câu của Trần Trường An khiến Cổ Thiên Nguyên tức giận đến mức khóe miệng không ngừng giật giật.
Ai mẹ nó muốn tới chỗ ngươi ăn chực cơ?
Không phải ngươi mẹ nó hỏi có ăn không à? Không mời, ngươi hỏi cái rằm?
Cổ Thiên Nguyên tức giận tới mức phất tay áo bỏ đi, một giây cũng không muốn nhìn thấy Trân Trường An nữa.
Tên khốn kiếp này, quá mẹ nó khinh người!
"Nghe nói gì chưa? Hai nhân vật cấp bậc lão tổ của Niếp gia và Dạ gia phải chịu thua thiệt trên tay Trần Trường An".
"Cái gì? Chuyện lúc nào thế, sao ta không biết?"
"Chính là hôm qua, hai vị đó đều đến Cổ gia chúng ta cầu hôn, kết quả biết sự †ồn tại của Trần Trường An, nên đi dạy dỗ hắn một chút".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]