“Giỏi hơn phụ thân ta, trở thành cường giả Đại Đế đỉnh phong”. “Người như ngươi có tư cách gì đứng đây nói này nói nọ?”
“Hiện tại ta là rồng ẩn mình chờ thời, chưa tới lúc mạnh lên đó thôi!” Tự tin!
Vô cùng tự tin!
Trần Trường An nhìn thấy trên khuôn mặt của Lãnh Vô Tình hiển hiện sự trong sáng chưa hề bị vấy bẩn, quả là một khuôn mặt tuyệt vời.
Một khuôn mặt ngây thơ, không nhiễm bụi trần, không màng chuyện đời, siêu phàm thoát tục!
Người như vậy không nên xuất hiện ở đây, không, phải nói là không nên xuất hiện trên đời này, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.
“Một đứa trẻ tốt biết bao”.
“Một linh hồn trong sáng, đơn thuần biết bao”.
“Các ngươi để hắn ta tùy ý đi lại ở bên ngoài là các ngươi đang phạm tội đấy!”
“Đáng lẽ các ngươi nên giữ hắn ta ở trong nhà mới phải, các ngươi cho hẳn ta đi ra ngoài là đang vấy bẩn hắn ta”, Trần Trường An cảm khái một câu đầy bất đắc dĩ.
Nghe Trần Trường An nói vậy, mọi người đều sững sờ, chỉ có mình Đại Hoàng là hiểu hắn nói vậy là có ý gì.
Nhất là khi Đại Hoàng nhìn thấy thái độ dương dương đắc ý của Lãnh Vô Tình sau khi nghe Trần Trường An nói xong, nó không nhịn được cười trộm.
“Tiền bối Đại Hoàng cười gì vậy ạ?”, Cố Tiên Nhi thắc mắc.
“Thằng ngu kia không hiểu ý Trần Trường An nói, lại còn đứng đó dương dương tự đắc”, Đại Hoàng vừa cười vừa nói.
“Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-kiem-de-thien-the-bat-tu-ai-cung-nghi-ta-vo-dich/3422860/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.